Ngay sau đó, một bé con có cái đầu to bằng một phần ba người mang cái kẹp nhỏ, mang theo bao tay, mang theo người máy bắt đầu chiến đấu liên tục ở các chiến trường tiểu khu khác nhau đem một ít rác rưởi thu về.
Sáng sớm ra cửa rèn luyện - Mộ Thiên Tinh đã sớm chú ý tới nhóc con nơi nơi lật rác rưởi này.
Hắn không chút đổi sắc mà đi theo nhóc con một đoạn đường rồi, buồn cười nhìn nhóc con lải nhải một đường nói “nhặt rác rưởi ca ca” nhịn không được muốn trộm đem bé về nhà.
Đến khi nhóc con vụng về dùng cái kẹp kẹp rác rưởi, bắt đẩu lại khởi xướng chính mình tự nghĩ ra làm chủ gia đình, hắn rốt cộc không nhịn được nữa mà gọi bé lại.
Trên thực tế, không chỉ có hắn, mọi người chung quanh đều phát hiện đứa bé này.
“Em ở nhặt rác rưởi.” Thẩm Nhĩ bị thanh âm đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, chờ thấy rõ người đến, nhóc con lập tức cảnh giác lên: “Anh là ai? Tới cùng em đoạt rác rưởi sao?”
Bé mới nhặt được có hai ba khối rác rưởi, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp được đối thủ cạnh tranh.
Người này cao như vậy, bé khẳng định không thể đấu được với hắn, nếu ca ca ở đây thì tốt rồi. Thẩm Nhĩ khổ sở cúi đầu, bé cảm thấy hôm nay mình cùng ca ca phải chịu đói bụng.
Nhìn Thẩm Nhĩ khổ sở, biểu tình lập tức phải khóc lên, Mộ Thiên Tinh vội vàng giải thích: “Không phải, Anh không muốn đoạt của em.”
Nghe được đối phương không phải tới đoạt rác rưởi, Thẩm Nhĩ lập tức tỉnh lại lên: “Thật vậy hả?”
“Đương nhiên, nhưng mà người nhà của em đâu? Sao lại một mình ra đây chơi?” Có thể ở lại tiểu khu này sao có thể thiếu tiền, Mộ Thiên Tinh căn bản không nghĩ tới Thẩm Nhĩ nghiêm túc, chỉ cho rằng bé đang chơi trò chơi.
Thẩm Nhĩ kiêu ngạo ưỡn ngực trả lời: “Ca ca đang ngủ, Nhĩ Nhĩ nhặt rác rưởi dưỡng ca ca.”
“….”
Sau khi trải qua một lúc gian nan nói chuyện với nhau, Mộ Thiên Tinh rốt cuộc hiểu biết được toàn bộ trước sau sự viêc.
Lúc này, mọi người xung quanh đã chạy lại đây vây quanh Thẩm Nhĩ, nghe được bé kêu đói bụng, từng người nhiệt tình xoa mặt của bé bánh bao.
Mộ Thiên Tinh nhìn nhóc con được chúng mọi người nâng niu vây quanh, yên lặng từ quản lý bất động sản tìm phương thức liên lạc của người nhà Thẩm Nhĩ.
Ở bên kia, sau một lúc ngủ dậy không phát hiện muội muội đâu, Thẩm Dịch đã sớm gấp đến sứt đầu mẻ trán, thời điểm nhận được thông tin, hắn đang lòng như lửa đốt chạy khắp tiểu khu. Vừa thu được thông tin, hắn lập tức ngay tại chỗ nhờ đối phương gửi định vị rồi chạy đến.
Thẩm Dịch thật sự không nghĩ tới, muội muội của mình lại có năng lực hành động mạnh như vậy. Tối hôm qua phát sốt một đêm mà sáng nay đã có thể sáng sớm rời giường đi nhặt rác.
Nếu không phải hắn bị doạ đến chết khϊếp, có thể hắn còn thật sự có hành vi khen ngợi phát ra từ nội tâm.
Tiểu quỷ thúi, em xong đời rồi.
Thời điểm Thẩm Dịch đuổi tới, Thẩm Nhĩ đang đứng đó cùng người khác trao đổi phương thức liên lạc. Nho nhỏ một người đứng ở giữa được chúng tinh phủng nguyệt, ai không biết còn tưởng là cái gì buổi họp mặt fan.
Người đầu tiên phát hiện Thẩm Dịch là Mộ Thiên Tinh, đối với hậu bối. gần nhất thanh danh vang xa, hắn là có chút biết đến.
Không nghĩ tới ở bên ngoài nghe đồn tân nhân vương không coi ai ra gì, nhưng thật ra đối với muội muội không tồi. Nhìn Thẩm Dịch đầy mặt nôn nóng chạy tới, Mộ Thiên Tinh đối với hắn có điều đổi mới.
Thẩm Dịch đen mặt hít sâu, ý đồ giảm tức giận của chính mình: “Thẩm Nhĩ!”
Mệt hắn suốt một đường tìm bé, đứa bé không có lương tâm này lại khen ngược, ở đây giao bằng hữu hô mưa gọi gió.
“Ca ca!” Vừa thấy ca ca đến, Thẩm Nhĩ lập tức không rảnh lo bạn mới, xách theo túi đựng rác của mình bước chân ngắn nhỏ chạy tới phía trước, mắt nhìn chỉ nhìn thấy Thẩm Dịch.
“Ca ca, anh nhìn xem, em nhặt được thật nhiều rác rưởi.”