Người trong Cung Môn ai cũng biết tính tình ăn chơi trác táng của Cung Tử Vũ, hắn xưa nay không màng chuyện Cung Môn, chỉ lo ăn chơi hưởng lạc, thỉnh thoảng lại chạy đến Vạn Hoa Lâu trong sơn cốc, chẳng có chút dáng vẻ nào là có thể gánh vác trọng trách. Chấp Nhẫn không thích hắn, các vị trưởng lão cũng nhiều lần khiển trách, quan hệ của hắn với Giác Cung, Chủy Cung cũng không tốt đẹp gì, cho nên những năm gần đây, Chủy Cung và Vũ Cung cơ bản là không qua lại, Cung Tử Vũ cũng sẽ không chủ động đến đây.
Quan hệ chỉ là duy trì ở mức độ hòa hảo bề ngoài, nhưng hôm nay lại náo loạn thành ra thế này, sự hòa hợp bề ngoài coi như bị xé toát.
Kỷ Vân Thư đi theo bên cạnh hắn về nữ khách tiểu viện, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía Chủy Cung, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Nàng dừng bước, gọi: “Vũ công tử, nếu như ngươi cứ thế mà đưa ta đi, Chủy công tử nhất định sẽ đổ hết mọi chuyện lên đầu ngươi, ta không thể liên lụy ngươi được.”
“Sao có thể liên lụy ta được, ngươi là tân nương được tuyển chọn của Thiếu chủ, chuyện hôm nay nhất định phải có mặt.”
Để xóa tan lo lắng của nàng, Cung Tử Vũ liền lấy mặt mũi ca ca mình ra: “Cứ như lời ngươi vừa lừa gạt tên thị vệ kia để hắn mở cửa cho ngươi ấy, chính là đạo lý này, cho nên cho dù hắn có tức giận đến mấy, cũng không dám nói gì đâu.”
Kỷ Vân Thư gật đầu cười, ôn nhu lại hào phóng: “Ta cũng chỉ là bước đường cùng thì cái gì cũng làm thôi, thuận miệng nói bừa mấy câu, không ngờ lại nói trúng ý.”
[Cái tên rổ rách này tai cũng thính ghê, ở ngoài cũng có thể nghe được ta nói gì, vậy ta còn giả trang thành danh môn khuê tú đoan trang ôn nhu thế nào được nữa, hình tượng của ta sụp đổ lúc nào ta cũng không biết.]
Cung Tử Vũ nghe tiếng lẩm bẩm chỉ muốn cười. Nàng rốt cuộc thích nghĩ mấy thứ lung tung rối loạn này trong lòng đến mức nào vậy, mà hình như hình tượng của nàng cũng chưa từng đoan trang ôn nhu bao giờ, có phải là tự mình hiểu lầm gì đó không.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đa tạ Vũ công tử đã đến đây một chuyến, nếu không, ta sợ là không có cơ hội tham gia tuyển chọn tân nương rồi.”
Kỷ Vân Thư nói xong liền hành lễ bái tạ, Cung Tử Vũ đỡ lấy tay nàng hỏi: “Ngươi rất muốn tham gia tuyển chọn, muốn được Thiếu chủ lựa chọn sao?”
Nàng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Mỗi tân nương được đưa vào hẳn là đều nghĩ như vậy, bất kể là tự nguyện đến đây hay là vì muốn tìm kiếm sự che chở của Cung Môn cho gia tộc, đều là hy vọng có thể gả cho Thiếu chủ.”
Cung Tử Vũ nói: “Nhưng mà… ta đã nói với ca ca rồi, huynh ấy tuyệt đối sẽ không chọn ngươi.”
Nàng kinh ngạc: “Ngươi nghiêm túc sao?”
“Ta trông giống như đang nói đùa với ngươi sao?”
Cung Tử Vũ cố ý muốn trêu chọc nàng, chủ yếu là...bị nàng mắng trong lòng mấy lần, hắn có chút hăng hái, muốn nghe thêm.
Có chút biếи ŧɦái nhỉ, chính hắn cũng cảm thấy như vậy, nhưng người ta đã ở ngay trước mặt rồi, không thử một chút thì có vẻ hơi lãng phí cơ hội.
Kỷ Vân Thư nào biết cái tên rổ rách này còn có chút máu M, vừa nghe nói còn chưa tham gia tuyển chọn đã bị xóa bỏ hết mọi hy vọng, trong lòng đã vỡ vụn.
[Ai bảo ngươi có lòng tốt như vậy! Ai bảo ngươi làm như vậy!! Cung Tử Vũ ngươi tuổi Sửu phải không, cố chấp như vậy, trâu cũng không bằng ngươi, ngươi đổi tên thành Cung Tử Ngưu đi!!]
[Ta phục rồi, ta đến đây chính là để tuyển chọn tân nương, kết quả bây giờ còn chưa tuyển chọn ngươi đã nói cho ta biết là chắc chắn bị loại, hay là ngươi gϊếŧ ta luôn đi, dùng hai sợi mì treo ta lên xà nhà cho rồi!!]
Kỷ Vân Thư lấy khăn tay ra, đuôi mắt đỏ lên, quy tắc diễn xuất của Đường thị, showtime!!
Quy tắc diễn xuất của Đường thị, điều thứ nhất: Không được nhường quyền lên tiếng cho đối thủ, diễn xuất, là phải cướp lấy!!
“Vũ công tử…ngươi sinh ra ở Cung Môn, không biết giang hồ bên ngoài dưới sự uy hϊếp của Vô Phong là gió tanh mưa máu đến nhường nào, gia tộc nhỏ bé như nhà ta phải chật vật sinh tồn ra sao.” Kỷ Vân Thư mắt đỏ hoe, nhưng lại đang cố kìm nén nước mắt, để nước mắt chỉ đảo quanh hốc mắt, mãi không chịu rơi xuống.
“Mẫu thân ta mất sớm, phụ thân lại tục huyền cưới nữ nhân khác vào cửa, dần dần, ông ấy có thêm đứa con này đến đứa con khác, liền không còn để tâm đến ta nữa. Nếu không phải lần này tuyển chọn tân nương, ông ấy muốn cầu xin sự che chở của Cung Môn, lại luyến tiếc nữ nhi do thϊếp thất sinh ra, ông ấy mới không nghĩ đến chuyện đưa ta vào đây.”
“Công tử, ngươi sinh ra đã cơm no áo ấm, có người chăm sóc có người bảo vệ, không biết tiểu nữ khổ sở thế nào. Gả vào Cung Môn, gả cho Thiếu chủ là tiền đồ tốt nhất mà ta có thể tự mình giành lấy, nếu như Thiếu chủ không chọn ta, ta bị đưa về nhà, còn không biết sẽ sống những ngày tháng ra sao.”
“Có lẽ, bị phụ thân tùy tiện sắp xếp gả cho một người, cả đời này...sẽ triệt để chìm trong u ám, không có một chút hy vọng nào nữa.”
Nói đến chữ cuối cùng, nước mắt đúng lúc rơi xuống, to như hạt đậu, long lanh, khiến người ta phải động lòng thương xót.
Cung Tử Vũ cũng không khỏi động lòng, thậm chí quên mất thân phận sát thủ Vô Phong của nàng: “Ngươi nói… đều là thật sao?”
Kỷ Vân Thư không nói gì, chỉ cúi đầu rơi lệ, bờ vai khẽ run lên, trông thật đáng thương.
Cung Tử Vũ nhịn không được đưa tay ra muốn an ủi nàng một chút, thì bất chợt nghe thấy một câu...
[Nói nhảm, đương nhiên là giả rồi!]
Tay hắn lúng túng dừng giữa không trung, được rồi được rồi, lại bị lừa rồi.