Nữ khách tiểu viện.
Kỷ Vân Thư thế nào cũng không ngờ tới khi tiến vào lại thấy một màn như vậy, một đám mỹ nhân nhi mặc sa y mỏng manh để lộ làn da trắng như tuyết, các ma ma bên cạnh thì đang xoa bóp chân tay cho các nàng, mỹ nhân nhi bởi vì thẹn thùng mà hai gò má ửng hồng, làn da cũng như nhuốm phấn, khiến người ta không thể rời mắt.
Chờ đã, hiện tại không phải lúc nghĩ đến chuyện này. Kỷ Vân Thư vẻ mặt khó xử nhìn ma ma bên cạnh, chỉ chỉ sang bên kia: “Ta cũng phải...bị các ngươi kiểm tra như vậy sao?”
Ma ma gật đầu: “Mỗi tân nương đều phải trải qua khâu kiểm tra này, mong tiểu thư phối hợp.”
“Nhưng mà...như vậy thật ngại quá, ta là người da mặt rất mỏng, dễ ngượng ngùng.”
Kỷ Vân Thư chỉ muốn ngồi đây thưởng thức mỹ nhân e lệ, nhưng không muốn trở thành một trong số đó, hơn nữa làn da trên người nàng và làn da trắng nõn mềm mại của các vị thiên kim tiểu thư này không giống nhau, nói không chừng sẽ vì vậy mà lộ ra sơ hở.
Thấy ma ma đã sắp xếp người tới cởi y phục cho mình, nàng lách người né tránh, giải thích với ma ma.
“Tối qua Chủy công tử đã đưa ta về, để ta ở lại Chuỷ Cung...kỳ thật ta đã...”
Nàng ấp úng, rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng ánh mắt và động tác né tránh lại như đã nói lên tất cả.
Các ma ma bán tín bán nghi, tối qua Chủy công tử đúng là có đưa nàng về Chuỷ Cung, chuyện này các nàng đã biết từ tối qua khi điểm danh tân nương. Nhưng qua một đêm đã xảy ra chuyện gì, những người như các nàng tự nhiên là không thể hỏi han được.
Nhưng trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như vậy, Thiếu chủ còn chưa chọn được tân nương, Chuỷ Cung đã...
Ma ma không chắc chắn, lại một lần nữa xác nhận: “Cô nương, những lời này không thể nói bừa được đâu.”
“Nếu ma ma không tin, chi bằng tự mình đến Chuỷ Cung hỏi công tử một câu.”
Kỷ Vân Thư chắc chắn bà ta không dám đi hỏi, Cung Viễn Chuỷ tính tình thất thường, khó đoán, những ma ma này nhất định không dám tự mình đến gây chuyện.
Vậy chẳng phải là để mặc cho nàng tự do phát huy sao.
Quy tắc diễn xuất của Đường thị điều thứ hai, vĩnh viễn đừng để khán giả đoán được diễn biến của vở kịch!
Các ma ma thương lượng một hồi, cuối cùng cho nàng một kết quả Bính, nhận được lệnh bài bằng gỗ. Người nhận được lệnh bài vàng có tố chất toàn diện cao nhất, sẽ được lựa chọn đầu tiên, mà trong số các tân nương, chỉ có Vân Vi Sam và Khương cô nương được đánh giá là lệnh bài vàng, không có gì bất ngờ, tân nương sẽ được chọn ra từ những người cầm lệnh bài vàng.
Kỷ Vân Thư có chú ý quan sát, Thượng Quan Thiển nhận được là lệnh bài bạch ngọc, cũng thật kỳ lạ. Người có thể khiến Trịnh Nam Y hy sinh bản thân bảo vệ, cấp bậc nhất định không thấp, trước khi vào Cung Môn cũng tuyệt đối sẽ chuẩn bị kỹ càng, nhắm vào lệnh bài vàng mà đến.
Trừ phi, là nàng ta không muốn lệnh bài vàng, hoặc là nàng ta không muốn hiện tại đã gây chú ý, kỳ thật còn có chuẩn bị khác.
Những khâu rườm rà này kết thúc, các tân nương có thể thoải mái nghỉ ngơi một chút, Vân Vi Sam cầm lệnh bài vàng ngồi trên bậc thang trầm tư, ánh mắt thỉnh thoảng lại rơi trên người Khương cô nương đối diện.
Nàng ấy cũng nhận được lệnh bài vàng, là một mối đe dọa với Vân Vi Sam.
“Theo ta biết về Thiếu chủ đại nhân...”
Giọng nói của Thượng Quan Thiển kiều mị động lòng người, nàng ta vừa nói vừa bước đến trước mặt mọi người: “Ngài ấy nhất định sẽ chọn Vân cô nương, sẽ không chọn Khương cô nương đâu, Vân cô nương không cần lo lắng.”
Lời này ý tứ châm ngòi kɧıêυ ҡɧí©ɧ cũng quá rõ ràng, cho dù là người không có tâm cơ cũng có thể nghe ra nàng ta không có ý tốt, Kỷ Vân Thư thật sự càng ngày càng tò mò, rốt cuộc là vị quạ đen ma ma nào của Vô Phong có thể nuôi dạy ra Thượng Quan Thiển.
Vân Vi Sam nhẹ nhàng nói: “Ngươi rất hiểu Thiếu chủ đại nhân sao?”
“Có thể không tìm hiểu trước sao, chúng ta ai mà không phải nhắm vào Thiếu chủ mà đến, các ngươi đừng có giả vờ nữa được không?”
Người nói là Tống tiểu thư, nàng ta chính là bởi vì nhận được lệnh bài gỗ mà canh cánh trong lòng, lúc này tâm trạng không tốt lắm, thấy ai cũng mỉa mai.
Kỷ Vân Thư đang xem kịch hay ở góc tường giơ tay chen vào một câu: “Vậy các ngươi đều đã tìm hiểu được gì, có thể chia sẻ một chút không...”