Trước khi tham gia tuyển chọn, các tân nương đều phải trải qua một số bài kiểm tra đánh giá, sau đó dựa vào kết quả của các bài kiểm tra để phân chia lệnh bài, tổng cộng có ba loại lệnh bài là vàng, ngọc và gỗ, tân nương nào nhận được lệnh bài vàng sẽ được đứng ở vị trí đầu tiên trong buổi tuyển chọn, cứ thế mà suy ra.
Nói cách khác, người có lệnh bài vàng sẽ có quyền ưu tiên, còn lệnh bài gỗ thì tỷ lệ được chọn rất nhỏ.
Cung Tử Vũ nghe Lạc ma ma ở nữ khách tiểu viện nói thiếu mất một tân nương, lúc này mới biết Kỷ Vân Thư vẫn còn ở Chuỷ Cung chưa qua đó, Thiếu chủ còn chưa tuyển định tân nương, Chuỷ Cung dựa vào đâu mà lại chọn mất một người.
Thế là, Cung Tử Vũ tức giận bất bình đến Chuỷ Cung, nhất định phải đưa người đi tham gia tuyển chọn.
Lúc đang đôi co với thị vệ của Chuỷ Cung, hắn nghe thấy tiếng lòng của Kỷ Vân Thư, chắc chắn nàng đang ở gần đây, bèn lớn tiếng gọi.
“Kỷ cô nương, ta đến đưa ngươi đi tham gia tuyển chọn, bên nữ khách tiểu viện đã chuẩn bị xong xuôi rồi, không đi sẽ không kịp đâu.”
Kỷ Vân Thư nghe thấy tiếng hắn gọi, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đi về phía cửa cung.
Thị vệ không dám động thủ, chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tiểu thư, người không thể ra ngoài, Chủy công tử trước khi ra ngoài đã dặn dò nhất định không thể để người rời đi.”
Kỷ Vân Thư: “Ta không làm khó ngươi, nhưng ngươi cũng nên biết, ta được đưa đến đây để tham gia tuyển chọn tân nương, trước khi Thiếu chủ chưa chọn được người, tất cả mọi người đều có cơ hội gả cho ngài ấy. Nhưng nếu Chủy công tử giam giữ ta ở đây không cho ta đi tham gia tuyển chọn, chẳng phải là đang nói với Chấp Nhẫn đại nhân rằng, Chủy công tử đi quá giới hạn, hành động trước cả Thiếu chủ sao?”
Ở nơi mà mỗi người đều có chức trách của mình và cùng cúi đầu xưng thần trước một người, thì chế độ đẳng cấp hẳn là rất nghiêm ngặt, chuyện đi quá giới hạn chắc chắn sẽ không được phép.
Vì vậy, Kỷ Vân Thư liền nhân cơ hội này để thuyết phục thị vệ: “Ngươi cũng là người của Chuỷ Cung, chắc hẳn là người trung thành nhất với Chủy công tử, chẳng lẽ ngươi muốn vì một chuyện nhỏ nhặt này mà khiến Chủy công tử bị Chấp Nhẫn và Thiếu chủ sinh lòng bất mãn sao? Chỉ cần bây giờ ngươi một mắt nhắm một mắt mở thả ta đi, tuy rằng làm như vậy là trái lệnh của Chủy công tử, nhưng chúng ta đang làm việc tốt cho ngài ấy mà.”
Thị vệ không nói một lời, mở to mắt nhìn nàng đầy hoang mang, nữ nhân này rốt cuộc đang nói gì vậy.
Kỷ Vân Thư lại tiếp tục khuyên nhủ: “Đại ca, ngươi hãy nghĩ kỹ xem, mạng sống của bản thân quan trọng, hay là trung thành với Chủy công tử quan trọng hơn? Ngươi có hiểu thế nào là “Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh” không?” (1)
Thị vệ tiếp tục hoang mang: “Không hiểu, nhưng ta cảm thấy mạng sống của mình vẫn là quan trọng nhất, nếu ta chết đi, bên cạnh Chủy công tử sẽ không còn ai tận trung chức thủ như ta nữa.”
“...”
Kỷ Vân Thư nghẹn họng trước lời nói của hắn, vốn còn chuẩn bị rất nhiều lời hay ý đẹp để thuyết phục, giờ đều phải cất đi hết.
[Chuyện gì thế này, không phải nói thị vệ thời xưa đều có tinh thần tử sĩ sao, chủ nhân ra lệnh, bọn họ sẽ không chút do dự mà hy sinh tính mạng của mình. Sao đến đây lại khác thế này, thật là “thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ”!!!] (2)
Lời nói của Kỷ Vân Thư không những không thành công lôi kéo tên lính kia, ngược lại còn khiến hắn càng thêm kiên định với tín niệm của mình, lúc này sĩ khí tràn đầy, nguyện tử thủ bảo vệ cánh cửa này.
“Đa tạ tiểu thư đã chỉ đường dẫn lối, trước đây ta vẫn luôn mơ mơ màng màng không biết bản thân nên làm gì, bây giờ ta đã lĩnh ngộ được tầm quan trọng của bản thân với tư cách là một thị vệ. Ta nhất định sẽ vô cùng trân trọng tính mạng của mình, vì Chủy công tử mà cống hiến tất cả, tận tâm tận lực trung thành, tuyệt đối không phản bội!”
“...”
Kỷ Vân Thư chỉ muốn đập đầu hắn ra xem thử bên trong rốt cuộc đang chứa cái gì.
“Có khả năng, ừm...kỳ thực ngươi cũng không quan trọng đến vậy, đừng tự coi trọng bản thân quá, thật đấy.”
“Ta biết ý tốt của tiểu thư, tiểu thư yên tâm, hôm nay chỉ cần có ta ở đây, nhất định sẽ không...”
Hắn còn chưa nói hết câu, cánh cửa đã bị người ta từ bên ngoài dùng sức đẩy ra, đập vào đầu hắn một cái “ầm” vang dội.
Kỷ Vân Thư giật mình, quay đầu lại nhìn, thì thấy Cung Tử Vũ đang đứng ở bên ngoài.
“Ngươi cứ lải nhải như vừa rồi, thì nói đến tối hắn cũng sẽ không thả ngươi ra ngoài đâu.”
Kỷ Vân Thư sửng sốt: “Vũ công tử?”
Hắn mỉm cười: “Đừng gọi ta là Vũ công tử, hãy gọi là Cung Tử Vũ.”
“...”
Nhìn nụ cười gượng gạo của Kỷ Vân Thư, hắn không những không tự biết mình mà còn hỏi ngược lại: “Không buồn cười sao?”
“A, khá buồn cười.”
Nàng khó khăn kéo khóe miệng, trong lòng không nhịn được mà oán thầm.
[Được rồi, được rồi, rốt cuộc thì trào lưu chơi chữ đồng âm cũng đã thổi đến thời cổ đại rồi sao, ngươi có biết chơi chữ đồng âm là phải bị trừ tiền không! Còn nữa, trò đùa này thật sự rất nhạt nhẽo, lạnh lẽo, thảo nào hắn mặc nhiều đồ thế.]
Cung Tử Vũ nghe nàng lẩm bẩm những lời này, cái đầu nhỏ đầy những dấu hỏi chấm to, chơi chữ đồng âm là cái gì?
***
Chú thích:
(1) “Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh”. (Đời người xưa nay ai chẳng chết, Để lại lòng son rọi ngàn thu) – bài thơ Quá Linh Đinh Dương (Qua biển Linh Đinh) – Văn Thiên Tường
(2) “Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ!!! (cảm khái người đọc sách trong xã hội khí chất xấu đi, mất đi sự đôn hậu hiền lương mà trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được đôn hậu như người thời xưa). Tham khảo: FB Hoa Ca