Tô Mộ Ngôn cười lạnh đứng trước mặt Thẩm Hy, muốn dội chậu nước lạnh xuống.
Ai ngờ Thẩm Hy đang hôn mê đột nhiên đứng dậy, cô giật lấy chiếc roi trong tay Tô Dật.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt sững sờ của người nhà họ Tô.
Khóe miệng Thẩm Hy nở nụ cười, dùng hết sức lực toàn thân, quất một roi về vào mặt Tô Mộ Ngôn.
Là một ca sĩ thần tượng, thứ đáng giá nhất của Tô Mộ Ngôn chính là gương mặt này của anh ta, mua bảo hiểm tới 50 triệu tệ!
“Mày dám đánh tao!” Tô Mộ Ngôn tức giận gầm lên, chỉ cảm thấy trên mặt đau rát.
Nước lạnh trong chậu cũng vì biến cố đột ngột mà đổ hết vào người của anh ta, ướt hết quần áo trên người.
“Đáng tiếc.” Thẩm Hy lạnh lùng nhìn Tô Mộ Ngôn, thở dài.
“Thẩm Hy!” Tô Mộ Ngôn nghiến răng nghiến lợi.
“Đáng tiếc tôi vừa mới tỉnh lại, cơ thể quá yếu, không có sức.” Thẩm Hy tiếp tục thở dài, nghịch chiếc roi trong tay: “Không thể một roi đánh chết anh!”
Tô Mộ Ngôn tức tới run người.
Không đúng.
Thẩm Hy không phải như vậy!
Thẩm Hy giống như một con chó, ngày nào cũng vẫy đuôi xin tình yêu về bọn họ, lấy lòng bọn họ, không hề có tôn nghiêm.
Bất luận bọn họ đối xử với Thẩm Hy như nào, Thẩm Hy đều sẽ bám dính bọn họ, giống như con đỉa kinh tởm, không thể dứt ra được.
Lý Tinh Nhiễm đau lòng khi nhìn vết thương trên mặt con trai, bà ta tức giận nhìn sang Thẩm Hy: “Mày có phải bị điên rồi không? Mày có biết mày đang…”
“Im miệng!” Ánh mắt lạnh băng của Thẩm Hy lia qua, nói kiểu chê bai: “Bà quá ồn!”
Lý Tinh Nhiễm dựng tóc gáy khi bị Thẩm Hy trừng mắt, bà ta nuốt lại vế còn lại vào trong bụng, đợi sau khi bà ta phản ứng được mình bị Thẩm Hy dọa thì tức tới muốn nổ l*иg ngực: “Thẩm Hy!”
“Tôi nói rồi bà rất ồn!” Thẩm Hy nhíu mày, rất căm hận mà liếc nhìn bà ta.
“Cút, mày cút khỏi nhà họ Tô cho tao!” Lý Tinh Nhiễm tức tới vẹo hình vẹo dạng, cả người run rẩy chỉ vào cô: “Chồng, kêu nó cút, em không có đứa con gái như này! Em coi như chưa từng sinh ra nó!”
“Bà có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.” Thẩm Hy cười rất tươi: “Tôi cũng sẽ coi như chưa từng có người mẹ như bà, mẹ của tôi chỉ có một người, bà ấy tên là Vân Cẩm Bình!”
Cô của trước kia, ngây thơ cho rằng chỉ cần đối xử tốt với bọn họ, chỉ cần nghe lời bọn họ, sẽ có một ngày bọn họ sẽ chú ý tới cô, sẽ thích cô.
Nhưng không có ngày đó, dù cho cô cố gắng thể hiện bản thân cỡ nào, trở nên ưu tú cỡ nào, ở trong mắt bọn họ cô đều không bằng Tô Nhược Uyển.
Ngay từ đầu, hướng cố gắng của cô đã sai rồi.
Cô ở trong mắt bọn họ chỉ là một con chó ở nhờ, vẫy đuôi xin tình thương, cho cục xương thì phải đội ơn, quỳ liếʍ bọn họ!
Tô Nhược Uyển mới là cục vàng cục bạc của bọn họ.
Cảm giác tồn tại của thiên kim thật nhà họ Tô như cô rất kém, tính cách của cô còn quật cường, không được ba mẹ thích, bị các anh trai chê bai, bị ghét bỏ, bị bạo lực lạnh, bị Tô Nhược Uyển hãm hại.
Tô Nhược Uyển khóc lóc nói với anh cả Tô Mộ Hiên từ sau khi cô ta bị ngã gãy chân thì không múa được nữa, nhìn thấy Thẩm Hy múa đẹp, lần nào cô giáo cũng khen Thẩm Hy có thiên phú.
Rồi một ngày nọ, cô xảy ra tai nạn ô tô, gãy cả hai chân, tuy có đứng dậy nhưng cũng không thể múa được nữa, mỗi khi trời mưa giở trời, hai chân của cô đau kinh khủng.
Tô Nhược Uyển khóc lóc nói với anh hai Tô Mộ Ngôn rằng cô ta không giống người nhà họ Tô tí nào, người ngoài đều nói cô ta không phải con gái của nhà họ Tô, Thẩm Hy mới là con gái của nhà họ Tô.
Rồi một ngày nọ, cô ở trường bị bạn học nhốt ở trong nhà vệ sinh, bị một chai axit đổ thẳng từ trên đỉnh đầu xuống, cô đã bị hủy dung, dung mạo không thể khôi phục lại được.
Tô Nhược Uyển đầy ngưỡng mộ nói với Tô Mộ Thời, Hy Hy vẽ tranh rất đẹp, Hy Hy chơi nhạc cụ rất hay, cô ta rất ngưỡng mộ bàn tay của cô.
Rồi một ngày nọ, cô bị người ta bắt cóc, bị rút gân tay, hai cánh tay bị gãy, sau này cũng không thể vẽ tranh hay chơi bất cứ loại nhạc cụ nào được nữa.