Thẩm Hy tỉnh lại vì đau, cơn đau thấu tim khiến cơ thể của cô co giật.
Ở bên cạnh, có người đang nói chuyện.
“Ba, đánh chết nó, Uyển Uyển đối xử tốt với nó như vậy, sao nó lại độc ác vậy chứ, cái thứ lấy oán báo ơn!”
“Chồng, em đã nói từ lâu, không phải đứa trẻ mà mình nuôi nấng, tính nết không biết thế nào, không nên đón nó trở về, nhưng anh cứ không nghe.”
Trước mắt Thẩm Hy tối đen, tầm nhìn có hơi mơ hồ, nhìn cảnh trước mắt, cô chỉ cảm thấy nực cười.
Có ba người đứng bên cạnh cô, đều là người thân máu mủ trên danh nghĩa của cô.
Nhưng lúc này ánh mắt mà bọn họ nhìn cô chỉ có sự lạnh giá, căm ghét, phẫn nộ, hận không thể gϊếŧ cô thật nhanh.
Đâu có dáng vẻ mà người thân nên có, thật sự coi cô thành kẻ thù.
Người đàn ông trung niên có ngoại hình điển trai, tay cầm roi là Tô Dật - ba của cô.
Người phụ nữ xinh đẹp mắt đỏ ngầu, vẻ mặt lại rất lạnh lùng ở bên cạnh là Lý Tinh Nhiễm - mẹ của cô.
Một thiếu niên có ngoại hình đẹp trai, ánh mắt sắc lẹm kia là Tô Mộ Ngôn - anh hai của cô.
Cô trùng sinh trở lại rồi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ xuyên sách 66 vị diện, cô lại quay lại thế giới đầu tiên, quay lại nhà họ Tô không có sự ấm áp, chỉ có sự lạnh giá và tuyệt vọng.
Lần này, cô không còn là Thẩm Hy để mặc người khác bắt nạt sỉ nhục lúc đầu nữa, mà là Thẩm Hy có đầy bản lĩnh, cường thế trở về!
Có thể do cô đã chịu quá nhiều đau khổ ở nhà họ Tô nên có ký ức rất rõ ràng.
Đây là chuyện xảy ra vào ngày sinh nhật 17 tuổi của cô, cô là thiên kim thật của nhà họ Tô, năm thứ hai được đón về nhà họ Tô, đón sinh nhật lần đầu tiên.
Cô và Tô Nhược Uyển - thiên kim giả của nhà họ Tô sinh cùng một ngày, Tô Nhược Uyển chào đời trước cô năm phút.
Gia đình bọn họ từ một tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị chuyện chúc mừng sinh nhật cho Tô Nhược Uyển, muốn cho cô ta một bất ngờ.
Nhưng những người thân của cô dường như đã hoàn toàn quên mất trong nhà còn có cô.
Hôm qua, anh cả Tô Mộ Hiên thuận tay quăng cho cô một con gấu đồ chơi nhỏ, màu hồng rất đẹp.
Lúc đó cô cực kỳ vui, tưởng rằng là quà sinh nhật mà anh cả tặng cho cô, coi nó như bảo bối.
Nhưng sáng nay, Tô Nhược Uyển lại lấy đi con gấu đồ chơi của cô.
Cô muốn đi tìm cô ta để đòi lại, trong lúc tranh chấp, Tô Nhược Uyển mất thăng bằng ngã xuống cầu thang.
Tô Nhược Uyển khóc giải thích không phải cướp đồ của cô, tại cô hiểu lầm, con gấu mới mua không được sạch, cô ta muốn cầm đi giặt sách rồi trả lại cho cô.
Nhìn xem, cái vớ thật vĩ đại biết bao, người chị tốt biết bao, chuyện gì cũng nghĩ cho cô.
Người thân của cô đổ hết trách nhiệm lên đầu cô, luôn miệng nói cô đẩy Tô Nhược Uyển xuống, mắng cô ác độc, không biết tốt xấu.
Không chỉ vậy, sau khi trở về từ bệnh viện, Tô Dật không nói hai lời đã cầm roi đánh cô, đánh cô tới mức ngất đi.
Mà cô vừa hãy trùng sinh trở lại sau khi hôn mê.
“Chồng, nó hình như ngất rồi.” Lý Tinh Nhiễm nhíu mày, vẻ mặt chán ghét nhìn Thẩm Hy nằm ở dưới đất.
Chưa đánh được hai cái đã không chịu nổi rồi, Uyển Uyển vì nó mà bị ngã gãy chân, nó còn không biết ngại mà ngất đi!
Đứa con gái tới từ dưới quê này vốn không do bà ta nuôi lớn, không có cảm giác thân thiết thì thôi đi, nhìn thôi bà ta cũng cảm thấy phiền.
“Ngất ư? Con thấy nó đang giả chết để qua ải thì có!” Tô Mộ Ngôn bê một chậu nước lạnh đi về phía cô: “Ba, mọi người tránh ra chút, con làm cho nó tỉnh lại.”
Sao nó không chết đi chứ? Đều tại nó, 1 năm nay Uyển Uyển đã chịu bao nhiêu ấm ức!
Không ai chú ý tới, Thẩm Hy nằm dưới đất đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh thấu xương và tràn ngập sát khí.