Thiên Kim Thật Đã Đẹp Còn Ngầu

Chương 3: Nhờ con thượng vị

Cô nói với chính mình, những chuyện này chỉ là trùng hợp thôi.

Mãi tới khi cô mắc bệnh máu trắng, bọn họ nói với cô, người trong nhà đã làm xét nghiệm độ tương thích của tủy, không ai phù hợp, kêu cô đừng từ bỏ, bọn họ sẽ tiếp tục tìm trong ngân hàng tủy.

Cô bị bệnh tật hành hạ, thoi thóp nằm trên giường.

Tô Nhược Uyển tới thăm cô, cho cô xem báo cáo về độ tương thích của tủy, tủy của ba anh trai đều phù hợp, nhưng không ai chịu cứu mạng của cô.

Tô Nhược Uyển nói với cô, chân của cô, tay của cô, gương mặt của cô, tất cả mọi chuyện đều không phải chuyện ngoài ý muốn, là do một tay cô ta tạo thành.

Lúc đó cô hận không thể gϊếŧ cô ta, gϊếŧ cả nhà họ Tô.

Nhưng cô không thể hồi phục được nữa, chỉ có thể chơ mắt nhìn kẻ thù tiêu dao mà không thể làm được gì.

Sau khi cô chết trong thù hận, hối hận, đau đớn, cô độc và tuyệt vọng, cô mới biết mình sống ở trong một quyển truyện tên là “Số phận may mắn của nữ chính”.

Tô Nhược Uyển là nữ chính được mọi người yêu quý, bật hack full truyện, ba mẹ và các anh trai cưng chiều, chồng chưa cưới yêu sâu sắc, tình thân - tình yêu - sự nghiệp đều thuận lợi, đi tới đỉnh phong của đời người.

Cô chẳng qua chỉ là một nữ phụ đáng thương tồn tại để làm cho nữ chính thôi.

Mặt mày của Tô Dật xanh lè, giơ tay tát cô.

Động tác của Thẩm Hy rất nhanh, lật tay quật ông ta một nhát.

Âm thanh xé gió vang lên, không khí như bị một roi của cô xé toạc.

Tay của Tô Dật vội rụt lại vì sợ.

Vẻ mặt của Tô Mộ Ngôn rất ác độc, anh ta nói: “Ba, trong mắt nó không có trưởng bối, hống hách độc ác, căn bản không xứng làm người của nhà họ Tô chúng ta!”

Thẩm Hy cười lạnh một tiếng: “Đúng thế, tôi không phải người của nhà họ Tô các người, lũ dòi trong hố xí như nhà các người sao có thể sinh ra cô nàng dễ thương bước ra khỏi hố xí mà không hề bị vấy bẩn như tôi được chứ?”

Tiếc nuối?

Đau khổ?

Đều không có.

Sau tất cả, cô chỉ còn lại ghê tởm, căm ghét và thù hận đối với bọn họ mà thôi!

Kiếp này, cô sẽ không để kịch bản khống chế, rồi chết đi trong đau đớn tuyệt vọng và cô quạnh nữa.

Tô Dật tức giận vô cùng: “Nhìn dáng vẻ đanh đá không biết xấu hổ này của mày đi, quả nhiên xuất thân từ nông thôn cũng chỉ được tới vậy thôi, cái thứ chả ra gì!”

“Xuân thân từ nông thôn thì sao nào? Xuất thân từ nông thôn chọc tới ông à, ba thế trước, ông nội của ông cũng xuất thân từ nông thôn đó!” Thẩm Hy mỉa mai.

“Ba, ba nhìn nó hống hách chưa kìa!” Tô Mộ Ngôn tức run người.

“Con ranh mồm mép tép nhảy, nhiễm tật xấu ở nông thôn.” Lý Tinh Nhiễm bình sinh coi thường nhất loại người này.

Thẩm Hy mỉa mai, chế giễu: “Một bé ba nhờ con thượng vị như bà thì có tư cách gì nói tôi, tôi xuất thân từ nông thôn, tôi cũng biết liêm sỉ, cũng không thể phá hoại gia đình của người khác, làm bé ba của người ta.”

Lý Tinh Nhiễm tức nghẹn họng, trước mắt tối sầm, cơ thể mềm nhũn, nếu không phải được đỡ, bà ta đã ngất luôn rồi, bà ta ôm trán kêu lên: “Chồng, em không ổn rồi, anh xử lý nó đi, mau đuổi nó đi cho em, em không muốn nhìn thấy nó nữa!”

Sao nó lại biết?

Ai nói chuyện này cho nó?

Bà ta và chồng là vợ chồng kiểu mẫu của giới giải trí, căn bản không ai biết chồng bà ta tái hôn!

Tô Dật bảo Lý Tinh Nhiễm đi nghỉ, lần đầu tiên ông ta nhìn thẳng vào đứa con gái đã đón về 1 năm nay của ông ta: “Mày muốn như nào?”

Thẩm Hy đã quay về được 1 năm, ông ta cũng chả biết cô có dáng vẻ như nào, giờ nhìn kỹ mới phát hiện mày mắt của cô giống vợ tới một nửa.

Vợ là một người đẹp, giống vợ, tướng mạo đương nhiên sẽ không tệ.