Thu Ý Bạc bị những người có ý nghĩ tương tự vây quanh. Họ đều là quan viên, nên tất nhiên không thể mở miệng nói kiểu “Nhi nữ ta vừa đẹp vừa hiền, chỉ đợi y cưới về" mà chỉ mời Thu Ý Bạc đến phủ bàn chuyện.
Thu Ý Bạc nhận lời, nhưng trong lòng lại nghĩ mình chỉ mới hai mươi ba tuổi, sao phải bàn chuyện cưới xin? Còn quá sớm để thành thân, nhưng đồng thời lại có một giọng nói thì thầm bên tai: “Ngươi đã hai mươi ba tuổi rồi, ai cũng đã lập gia, nếu ngươi không thành thân sớm, ngươi sẽ trở thành dị loại."
Khi còn ở Thư viện, Thu Ý Bạc đã nhiều lần từ chối những lời gợi ý từ các vị tiên sinh. Họ chỉ nghĩ rằng y còn trẻ, khí phách cao, chắc chắn sẽ chỉ muốn cưới nhi nữ của các quan lại quý tộc. Dù y đã giải thích, nhưng họ chẳng tin, cuối cùng y cũng để mặc họ nghĩ thế.
...Thật kỳ lạ, rõ ràng mọi người đều thành thân khi mười sáu, mười bảy tuổi, như Lý Tú mười bốn tuổi đã lập gia. Dù không nói ra, nhưng Thu Ý Bạc vẫn luôn nghĩ rằng điều đó quá sớm, nếu đổi lại là mình, nhất định sẽ không đồng ý.
Thu Ý Bạc uống quá chén, cảm thấy đầu óc hơi mơ màng. Y chống cằm, mỉm cười nhìn mọi thứ trước mắt. Dưới sân, tiếng bát đũa va chạm, ca hát múa may, không khí vui vẻ ngập tràn, nhưng lại khiến y nảy sinh cảm giác không chân thực. Sao chớp mắt một cái đã sáu năm trôi qua rồi? Mới đây y còn vật lộn sinh tồn trong rừng núi, giờ lại được ghi tên trên bảng vàng rồi ư?
Y suy nghĩ kỹ lại, từng khoảnh khắc của sáu năm qua đều có thể lần ra dấu vết. Có lẽ là do uống nhiều quá chăng…
Nửa tháng sau, Thu Ý Bạc từ chối nhiều thế gia, nhưng cuối cùng cũng không thể chống lại sức ép từ Lễ bộ Thượng thư. Trước sự đe dọa rõ ràng trên con đường quan lộ, y đành phải hợp bát tự với Tam nương tử nhà Thượng thư, trao đổi hôn thϊếp và tín vật, định ước mùa thu năm nay sẽ đến rước tân nương. Nhờ cuộc hôn sự này, nhạc phụ y đã giúp hắn xoay chuyển một chút trong công việc, để y được giữ lại Hàn Lâm Viện, tránh bị điều đi xa làm quan nhỏ như Bảng nhãn và Thám hoa.
Lễ bộ Thượng thư vuốt râu nói với y: “Tử Hoài, ngươi hãy rèn luyện vài năm ở Hàn Lâm Viện, đợi khi đứng vững chân, ta sẽ giúp ngươi tìm một chức quan ngoài thành để có cơ hội lập công. Sau ba đến sáu năm, trở về kinh chắc hẳn sẽ là ngũ phẩm. Nếu ngươi tiếp tục siêng năng cố gắng, hai mươi năm nữa, trở thành thượng thư hay tể tướng cũng chẳng phải là không thể.”
“Đa tạ nhạc phụ đại nhân.” Thu Ý Bạc cúi đầu cảm tạ.
Thời gian sau đó trôi qua khá nhàn nhã và thoải mái. Y chỉnh lý các văn kiện, sao chép những bản tin hàng ngày, bàn luận cùng đồng liêu vài chuyện vụn vặt. Hết giờ làm, y có thể về nhà, hoặc được mời sang nhà nhạc phụ ăn cơm. Thỉnh thoảng, y còn được kéo vào thư phòng cùng nhạc phụ và mấy người cửu cửu bàn luận về chính sự, mỗi người một ý, rồi được nhạc phụ chỉ dạy từng chút một.
Chớp mắt đã đến mùa thu. Thu Ý Bạc đầu đội lông vũ vàng, tay cầm cung, nhắm bắn vào kiệu cưới. Tiếng hò reo vang dội khắp nơi. Tân nương tử cầm quạt che mặt bước xuống, dù chỉ qua lớp lụa mỏng, y vẫn có thể thấy được vẻ đẹp kiều diễm như hoa của nàng.
Đôi mắt nàng khẽ liếc nhìn y, rồi lập tức thẹn thùng quay đi, nắm lấy dây lụa, cùng Thu Ý Bạc bước vào chính đường. Trên bàn thờ chỉ có bài vị tổ tiên. Theo tiếng hô vang của hỷ nương, Thu Ý Bạc và tân nương cùng bái đường thành thân.
Đêm đó, Thu Ý Bạc đột nhiên tỉnh giấc. Phu nhân bên cạnh nghe thấy động tĩnh cũng tỉnh dậy. Y dịu dàng vỗ về nàng, dỗ cho nàng ngủ tiếp. Sau đó, y đứng dậy, khoác áo, lấy ra một cái tẩu từ ngăn bí mật, bước dọc hành lang nhỏ của ngôi viện thanh nhã.
Khói thuốc nhè nhẹ bay ra từ môi y, rồi bị gió đêm thổi tan vào không khí.
Những con cá chép do y nuôi thấy bóng người nên bơi đến gần, thân hình mềm mại như nét vẽ thủy mặc, uyển chuyển trong làn nước, toát lên vẻ thanh tao.
Các gia nhân thấy y, cúi đầu chào rồi lặng lẽ lui đi.
“Ngươi không vui sao?” Một giọng nói vang lên. “Đêm động phòng hoa chúc, bảng vàng đề tên, hai trong bốn niềm vui lớn của đời người ngươi đã gặp rồi, ngươi không vui sao?”
“Vui chứ.” Thu Ý Bạc cười nói: “Ngươi thấy ta không vui ở chỗ nào?”
“Nhưng ngươi vốn không muốn thành thân, đúng không? Nhạc phụ ngươi ép buộc ngươi ở lại Hàn Lâm Viện, không cho ngươi phát huy tài năng, lại ép ngươi lấy nhi nữ của ông ta. Ngươi cam lòng ư? Giờ nhi nữ ông ta đã vào tay ngươi, sao ngươi không gϊếŧ nàng đi? Nàng là nhi nữ cưng của nhạc phụ ngươi, chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi gϊếŧ nàng, không ai biết là ngươi làm đâu.”
“Ngươi bị điên à?” Thu Ý Bạc quay đầu, hút một hơi thuốc: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi thật kỳ quái, ngươi có biết không?”
“Ồ?” Giọng nói kia nghe có vẻ rất hứng thú với lời nói của Thu Ý Bạc.
Thu Ý Bạc nhạt giọng nói: “Tức phụ là của ta, bảng vàng đề danh cũng là của ta, ngươi biết gì mà nói.”
“Hừ, ngươi dám nói ngươi chưa từng nghĩ đến chuyện báo thù?”