Ta Làm Phụ Thân Chết Thảm Của Long Ngạo Thiên [Xuyên Thư]

Chương 53: Tựa như vô tình mà lại đa tình

Chớp mắt đã sáu năm trôi qua, trong kỳ thi đình năm thứ mười ba của niên hiệu Tự Minh, truyền đến tin vui từ Kim Điện: "Kỳ thi đình niên hiệu Tự Minh thứ mười ba, đệ nhất giáp, Trạng nguyên, Thu Ý Bạc, quận Quan Sơn."

"Đệ nhị giáp, Bảng nhãn, Lý Hoành Chiêu, quận Ly Sơn."



Thu Ý Bạc cùng Bảng nhãn và Thám hoa được các nội quan vây quanh, từ giữa chính điện bước ra. Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn một lều mát, bên trong treo bảng vàng, Kinh Triệu Y cùng hai quan viên khác đã đứng đợi từ sớm. Thấy bọn họ đến, lập tức lệnh cho người khoác lên Thu Ý Bạc và hai người kia áo choàng đỏ thắm. Kinh Triệu Y đích thân cài trâm hoa vàng lên mũ Thu Ý Bạc, sau đó trao cho y chiếc roi ngựa. Với đôi mắt ánh lên niềm vui, Kinh Triệu Doãn (1) chắp tay chúc mừng: “Chúc mừng Thu Trạng nguyên, mời ngài lên ngựa.”

(Chú thích (1): Kinh Triệu Doãn là chức vụ được đặt ra từ thời Tần giữ nhiệm vụ quản lý hành chánh và trị an ở kinh đô)

Trước cửa đã sẵn sàng ba con tuấn mã trắng. Thu Ý Bạc cưỡi lên một trong ba con, liền có người giương cao lá cờ thêu bốn chữ “Trạng nguyên thi đậu”. Người khác cầm quạt, cầm đèn, dẫn đầu là tiếng chiêng trống rộn rã. Sau đó là ba người đệ nhất giáp, chuẩn bị đến các ngôi chùa nổi tiếng ở kinh thành để dâng hương.

So với Bảng nhãn và Thám hoa đều đã ngoài bốn mươi, Thu Ý Bạc chỉ mới hai mươi ba tuổi, lại thêm khoác trên mình áo đỏ, cưỡi ngựa trắng, đầu đội mũ cài trâm hoa vàng, cho dù diện mạo không tuấn tú, cũng mang ba phần phong thái. Huống chi, y vốn đã có dung mạo xuất chúng? Lúc thi đình, Hoàng thượng vốn định theo lệ ban danh hiệu Thám hoa cho Thu Ý Bạc, nhưng xem xét việc đối đáp của y vượt xa hai người kia, trước đó lại từng đứng đầu hai kỳ thi lớn, nên vẫn quyết định ban danh hiệu Trạng nguyên, giúp y trở thành người "Thi đậu Tam nguyên."

Pháo hoa nổ rợp trời trên đại lộ Yến Kinh, giấy đỏ chúc mừng tung bay khắp nơi. Dân chúng hai bên đường tấp nập, ai nấy đều xuýt xoa trước tài năng và dung mạo của Thu Ý Bạc. Trong lúc đó, không ít người thi nhau ném túi thơm, hoa tươi về phía y, thậm chí có cả hoa quả. Thu Ý Bạc khéo léo bắt lấy một quả táo, liên tục chắp tay nói với dân chúng đừng ném trái cây nữa.

Quả thật là sẽ có người bị đập trúng mà chết.

Bên cạnh, Bảng nhãn lắc đầu, trêu chọc: "Xưa có chuyện nhìn mà gϊếŧ chết Vệ Giới, nay có lẽ Thu trạng nguyên cũng không kém!"

Thu Ý Bạc tưởng mình che giấu kín đáo, lén lau quả táo lên ống tay áo, rồi cắn một miếng, vừa cười vừa nói mơ hồ: "Chu huynh đừng trêu đùa ta, phúc này ta gánh không nổi đâu."

Chu Bảng nhãn thấy Thu Ý Bạc đã ăn thật, vội vàng nói: "Mau bỏ xuống! Để người khác thấy thì không hay đâu!"

"Ta đói." Thu Ý Bạc nhanh tay bắt lấy hai quả lê thơm, rồi đưa cho Bảng nhãn và Thám hoa. Buổi truyền lư tại Kim Điện tiêu tốn khá nhiều thời gian, ai cũng đều phải vào điện thi thố, ai dám ăn uống no say để rồi giữa chừng lại muốn đi giải quyết nhu cầu? Đó chẳng phải là tự làm khó mình sao?

Hai người kia nhận lấy trái cây, tuy trong lòng rất coi trọng lễ nghi, nhưng nhìn Thu Ý Bạc ăn ngon lành, không hiểu sao cũng động lòng mà bắt chước, dù không nhai, nhưng để nước quả ngọt ngào làm dịu đôi môi khô nứt cũng đủ tốt rồi.

“Các tỷ tỷ mau nhìn, Trạng nguyên thật thú vị! Đây là lần đầu tiên muội thấy có người vừa du phố đã ăn rồi đấy!” Một cô nương có dung mạo kiều diễm, ăn mặc quý phái, vừa che miệng vừa cười nói.

Các cô nương xung quanh cũng thấy cảnh đó, rồi rì rầm gì đó, cười nói không ngớt.

Sau buổi du phố và dâng hương, cuối cùng họ đến lầu Hội Tiên. Triều đình đã chuẩn bị vài bàn tiệc để khoản đãi họ, lời chúc mừng liên tục vang lên không dứt. Nhiều người đến cũng vì Thu Ý Bạc, chàng thiếu niên vừa đoạt ngôi Trạng nguyên, nghe nói y chưa có thê thϊếp nên càng thêm nhiệt tình.

Có người khẽ nói với một đồng liêu ở Bộ Lại: “Thu trạng nguyên đã hai mươi mấy tuổi rồi, sao vẫn chưa thành thân? Chẳng lẽ có ẩn tình gì? Ngươi có tin tức gì không?”

“Không phải đâu, nghe nói y một lòng học hành, đợi công thành danh toại rồi mới tính chuyện cưới xin.” Người đồng nghiệp thì thầm đáp: “Chúc lão ca à, ngươi phải nắm bắt cơ hội đấy! Thu trạng nguyên trong nhà chỉ có mình y, cha nương đều đã qua đời, tuy gia cảnh bần hàn nhưng được Viện trưởng Bạch Lộc Thư Viện rất coi trọng. Lúc ở thư viện, y cũng giữ thân trong sạch, chưa bao giờ đến hoa lâu, chỉ chuyên tâm học hành. Hôm nay, bản luận y dâng lên trong kỳ thi đình đã khiến Thánh thượng vô cùng hài lòng, sau này chắc chắn sẽ được trọng dụng!”

“Chàng hiền tế tốt thế này, bao nhiêu người đang dòm ngó! Còn được tiếng không ham phú quý nữa chứ! Cả thể diện lẫn danh tiếng đều trọn vẹn!”

Người kia liên tục gật gù tán thưởng. Ông ta có một nhi nữ chính thất đang tuổi xuân thì, từ nhỏ được yêu chiều hết mực. Nhà của hôn phu không còn cha nương thì nhi nữ sẽ không bị bà bà làm khó dễ, dù nghèo khổ cũng không sao, gia đình ông đâu thiếu tiền. Nhi nữ mang theo sính lễ lớn vào nhà phu quân, chẳng phải sẽ sống rất tốt sao? Nghĩ đi nghĩ lại, ông ta thấy rằng Thu trạng nguyên quả là sự lựa chọn lý tưởng nhất!

Huống hồ, y còn là thiếu niên tài tuấn, dung mạo và phẩm cách đều xuất chúng. Nếu việc thành, thì sau này trên triều đình, đôi bên thông gia cùng nắm tay hỗ trợ lẫn nhau, cũng sẽ trở thành một câu chuyện đẹp.