Ta Làm Phụ Thân Chết Thảm Của Long Ngạo Thiên [Xuyên Thư]

Chương 55: Tựa như vô tình mà lại đa tình

“Chuyện đó đương nhiên là có.” Thu Ý Bạc đáp: “Nhưng tức phụ ta xinh đẹp như hoa, dịu dàng lại chu đáo, thường xuyên mang đồ ăn ngon đến cho ta. Ta mà không thích thì đầu óc ta bị chó đá rồi à?”

“Vậy nói vậy, ngươi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại rồi?”

“Đúng vậy.”

“Không ngờ ngươi lại là người dễ tha thứ như thế.”

Thu Ý Bạc gõ gõ tẩu vào lan can đá, ngước mắt nhìn lên bầu trời đen thẳm: “Ta rất thù dai. Ngày mai ta sẽ lên núi Ngọc Thanh xin một vị cao nhân đến tiêu diệt ngươi, đỡ phải ngày ngày nghe ngươi lải nhải bên tai.”

Giọng nói kia không còn lên tiếng nữa. Dĩ nhiên, ngày hôm sau Thu Ý Bạc cũng không lên núi Ngọc Thanh. Mới hôm qua vừa thành thân, hôm nay đã đi lên chùa, người ngoài không biết còn tưởng y bất mãn với nhà nhạc phụ. Chỉ cần giọng nói đó không xuất hiện nữa, Thu Ý Bạc cũng chẳng buồn quan tâm, cứ yên ổn mà sống.

Ba năm tiếp theo, y vẫn sống một cuộc sống yên bình. Tức phụ của y đối với y rất tốt. Nàng xuất thân từ thế gia hào môn, từ nhỏ đã học hành tử tế, nên đôi khi cũng có thể bàn luận chính sự cùng y. Hai người hòa hợp như cầm như sắt, tình cảm thắm thiết.

Chỉ là vẫn chưa có con nối dõi.

Nhạc phụ nhiều lần ngụ ý rằng y có thể nạp thêm thϊếp để sinh con. Y chỉ khoát tay từ chối, nói đợi đến bốn mươi tuổi chưa có thì mới tính. Điều này làm nhà nhạc phụ và vợ y cảm động, càng đối xử tốt với y hơn.

Y cũng rất yêu quý vợ mình. Hoa mùa đông, băng mùa hè, mỗi lần ăn món gì ngon cũng đều nhớ mang về cho nàng một phần, đưa đến tận tay khi còn nóng. Cả Yến Kinh đều biết Thu đại nhân là kẻ si tình, đối với tức phụ không còn gì để chê trách.

Vài năm trôi qua, giọng nói kia lại vang lên.

“Ngươi quả là kẻ si tình.”

“Ta cứ tưởng ngươi chết lâu rồi, hóa ra vẫn còn sống à?” Thu Ý Bạc không khách khí đáp: “Quả nhiên tai họa kéo dài ngàn năm.”

“Sao ngươi nói chuyện với ta lại không dịu dàng như thường ngày, Thu hàn lâm?”

Thu Ý Bạc ôn hòa nói: “Chỉ cần ngươi nói chuyện tử tế, không ngày ngày xúi ta gϊếŧ người này người kia, ta cũng có thể đối xử rất khách khí với ngươi.”

“Thật sao? Vậy nếu tức phụ của ngươi chết thì sao?”

“Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?” Thu Ý Bạc nhíu mày: “Hôm nay nàng còn ra ngoài chơi mà.”

“Đúng vậy, nàng ra ngoài đến Huy Bảo Các, nhưng hiện tại đã bị hoàng thượng để mắt. Giờ nàng đã ở trong cung rồi.”

“Kháng chỉ không tuân? Không thể nào, nàng còn có cả gia tộc. Lúc này, thánh chỉ phong phi đã sắp đến nhà nhạc phụ của ngươi. Không tin thì ngươi có thể đi xem.”

Thu Ý Bạc ngừng lại một chút, sau khi hoàn thành xong công văn trên tay, bèn xin nghỉ nửa ngày để về nhà.

Vừa về đến nhà, quả nhiên trong nhà không một bóng người. Sau đó, y đến nhà nhạc phụ. Vị nhạc phụ đã xem y như con ruột trong suốt nhiều năm qua nay lại mang vẻ mặt đầy lo lắng. Vừa gặp y, nhạc phụ liền định quỳ xuống, nhưng Thu Ý Bạc vội đưa tay ngăn lại rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nhạc phụ buồn bã nói: “Tam nương… Tam nương bị đưa vào cung rồi, sứ thần vừa rời đi, đây là thánh chỉ phong phi.”

“Ta thật có lỗi với ngươi, Tử Hoài!” Nhạc phụ nắm chặt tay y, giọng nói nghẹn ngào: “Sợ rằng Hoàng thượng sẽ hạ độc thủ, ta đã sắp xếp cho ngươi một chức quan bên ngoài. Ngày mai ngươi phải rời kinh ngay! Chuyện của Tam nương… ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi và Tam nương!”

Thu Ý Bạc nhíu mày, mở thánh chỉ ra. Từng chữ, từng chữ như đâm vào mắt y, đều cùng một sự thật: Tam nương tử Trương gia hiền thục, dịu dàng, được lòng hoàng thượng, phong làm Hoàng Quý Phi.

Hoàng Quý Phi, hiện tại Hoàng thượng chưa lập Hoàng hậu, Hoàng Quý Phi chính là người đứng đầu hậu cung, ngang hàng với Phó hậu.

Y cảm thấy rối bời, không biết bằng cách nào mà chia tay nhạc phụ rồi trở về phủ của mình. Tình cảm bao năm qua không phải giả, y đương nhiên cảm thấy đau đớn. Ngày hôm sau, y bị ép phải rời kinh thành. Ngồi trong chiếc xe ngựa nhỏ hẹp, chẳng khác nào đang trốn chạy, chứ không phải đi nhận chức.

“Tức phụ ngươi bị đoạt mất, ngươi có hận không?”

“Đương nhiên.” Thu Ý Bạc châm thuốc, thở dài: “Chuyện đã xảy ra rồi, hận thù cũng chẳng thay đổi được gì. Chi bằng nghĩ cách đối phó.”

“Ồ? Ngươi không lo lắng cho nàng sao? Ngươi không quan tâm cuộc sống của nàng sẽ ra sao ư?”

“Đương nhiên là có.” Thu Ý Bạc đáp: “Nàng xưa nay thông minh, biết rõ mình không thể chống lại. Dù là chịu đựng hay thật lòng thuận theo, ngày tháng rồi cũng sẽ trôi qua thôi.”

“Còn ngươi thì sao? Nàng trở thành Hoàng Quý Phi, nhạc phụ ngươi thành Quốc trượng, còn ngươi bị phái đi nơi xa xôi nào đó, thậm chí sống chết còn chưa biết. Ngươi cũng định cam chịu sao?”

Thu Ý Bạc bỗng cười nhạt: “Thì sao chứ? Những kẻ chỉ biết oán trách người khác, đều là lũ vô dụng.”

“Hôm nay ta rơi vào hoàn cảnh này, chẳng qua vì hắn là hoàng thượng, còn ta chỉ là bề tôi. Hắn là thiên tử, còn ta là kẻ phàm phu mà thôi.”

“Không trách ai khác, chỉ trách bản thân ta chưa đủ mạnh.”

“Ngươi cũng có thể rất mạnh. Ta luôn sẵn sàng giúp ngươi gϊếŧ người, chỉ là ngươi không muốn mà thôi.”

Thu Ý Bạc mở cửa sổ xe, nhìn ra ngoài phong cảnh non nước hữu tình: “Dựa vào ngươi thì có nghĩa lý gì? Ngươi rốt cuộc là thứ gì chứ?”

“Vậy sao?” Giọng nói đó đầy thích thú: “Ngươi kêu ta giúp ngươi gϊếŧ kẻ thù, dù ngươi có chết vào ngày mai, nhưng chí ít thù của ngươi đã được báo. Chẳng phải điều đó tốt hơn việc ngươi đang tuyệt vọng và bất lực như bây giờ sao? Hay là ngươi vì con đường làm quan, vì vinh hoa phú quý của mình mà cam tâm làm bề tôi, mặc kệ người tức phụ ngươi yêu thương?”

“Chẳng lẽ ta không thể ẩn nhẫn mà chịu đựng, gây dựng thế lực, rồi vài năm sau quay về Yến Kinh để trả mối thù đoạt tức phụ của ta?”

“Vậy ta sẽ chờ xem.”

Giọng nói ấy dần biến mất, Thu Ý Bạc cúi đầu nhìn xuống đôi tay của mình. Đã từng có người cẩn thận lau sạch tay cho y, rồi nũng nịu nói rằng thích đôi tay dài đẹp của y, còn nài nỉ y vẽ mày cho nàng.

Y có yêu nàng không?

Đương nhiên là yêu rồi.

Ít nhất vào lúc này, y vẫn còn yêu tức phụ của mình.

… Có lẽ là còn yêu.

Bất chợt, y bật khóc, nước mắt rơi không ngừng.

Cuối cùng, y lau đi dòng lệ, tự nhủ rằng cũng không cần phải khóc, chỉ cần y kiên trì tính toán, rồi cũng sẽ có ngày gặp lại nàng.