Thu Ý Bạc ôm chăn, trong lòng đầy ngơ ngẩn.
Linh Diệu Tông rốt cuộc tham lam thứ gì của Thu Ngạo Thiên? Quả nhiên là tham cái thân không xu dính túi của người ta mà thôi!
Những điều kiện mà các bậc đại năng đặt ra đúng là không khiến mình điêu đứng thì chẳng chịu dừng.
Chìa khóa này hẳn là một trong những món đồ mà Thu Ý Bạc đã mua từ những chiếc hộp quà may rủi. Nhưng vấn đề là, hộp quà may rủi thì phải bỏ tiền ra mua, mà đồ vật lại bằng cách nào đó xuất hiện ở Huy Bảo Lâu. Chốn này nếu không có tiền thì sao vào nổi? Lẽ nào thực sự có kẻ dám tiêu đồng tiền cuối cùng chỉ để mua vui với một chiếc hộp may rủi hay sao?
Tất nhiên Thu Lâm Dữ không ngủ, ở tầng tu luyện của ông, ngồi thiền còn hữu ích hơn là giấc ngủ. Nghe thấy Thu Ý Bạc gõ cửa, ông cho phép y vào, vốn định hỏi tại sao lại dậy sớm như vậy, thì ngay sau đó nhìn thấy tên tiểu tử này vừa phất tay một cái đã xuất hiện một vạn linh thạch thượng phẩm, một đống thiên tài địa bảo cùng một không gian giới tử trông vô cùng cao cấp.
Linh thạch thượng phẩm chất đầy trên mặt đất, tạo thành một ngọn núi nhỏ. Ánh nến lung linh xuyên qua bề mặt trong suốt của chúng, biến căn phòng thành một khung cảnh mộng ảo như chốn bồng lai.
Mùi tiền đang thoảng trong không khí.
"… Từ đâu ra thế?"
Thu Ý Bạc mếu máo, đẩy không gian giới tử về phía ông: “Vừa rồi khi ngủ, có người tên Linh Diệu Chân Quân nói rằng con lâm vào cảnh khó khăn, không xu dính túi, kêu con mang món này giao cho chưởng môn của Linh Diệu Tông, sau đó tất cả những vật khác đều tặng hết cho con. Lúc đó con còn đang mơ màng buồn ngủ, nên đã đồng ý.”
Thu Lâm Dữ: “……” Ông cảm thấy tâm cảnh của mình hình như đang có chút bất ổn.
Thu Ý Bạc còn cố tỏ ra ngây thơ mà hỏi: “Tam thúc, Linh Diệu Tông không phải là tà đạo đúng không ạ? Giao đồ cho họ liệu có nguy hiểm đến tính mạng không? Hay là con vừa đưa tới là bị gϊếŧ chết luôn?”
“……” Thu Lâm Dữ: “Chớ nói bậy! Linh Diệu Tông mấy năm gần đây tuy đã ẩn dật, nhưng tuyệt đối không phải là tông phái tà đạo gì. Lần này tại Xuân Yến, chưởng môn chân quân của Linh Diệu Tông cũng đã tới. Để ta thay con đưa món này cho hắn.”
“Cảm ơn tam thúc! Tam thúc thật tốt!” Thu Ý Bạc ôm lấy cổ tay của Thu Lâm Dữ, nghiêm túc nói: “Tam thúc, người có nghĩ là có âm mưu gì ở đây không? Sao lại có kẻ đưa đồ rồi lại cho nhiều tiền đến vậy?”
Thu Lâm Dữ khẽ giật giật khóe miệng, đây không chỉ đơn giản là đưa đồ, mà là trao truyền thừa! Chỉ có tiểu tử này mới dám nói như vậy!
Không gian giới tử không thể cho người khác thấy rõ bên trong có gì, nhưng đại khái có thể đoán được, đó chính là di sản và truyền thừa đạo thống của vị chân quân này.
Thu Lâm Dữ từng nghe nói đến sự kiện Linh Diệu Chân Quân ngã xuống từ ngàn năm trước. Linh Diệu Chân Quân từng là một đại năng danh chấn một phương, nổi tiếng về luyện đan, từng dạy dỗ ba đệ tử bước qua độ kiếp, đẩy một môn phái nhỏ lên hàng hào kiệt một cõi. Đáng tiếc, quá cương tất gãy, cả bốn vị chân quân bất ngờ ngã xuống, mang theo vô số vật tư cùng đạo thống chân chính của Linh Diệu Tông biến mất. Những năm gần đây, Linh Diệu Tông vẫn luôn tìm kiếm bí cảnh cùng đạo thống bị mất.
Không ngờ tiểu tử này lại tìm được! Không xu dính túi? Lâm vào cảnh khốn khó? Thu Lâm Dữ nhớ lại việc Thu Ý Bạc đã đưa hết nhẫn nạp vật của y cho ông, không khỏi lắc đầu trong lòng. Vận khí đúng là thật sự tốt.
E rằng điều kiện mà Linh Diệu Chân Quân đặt ra chính là phải không xu dính túi… hoặc có thêm Thiên linh căn.
Khi Linh Diệu Chân Quân ngã xuống, hẳn đã lường trước được tình cảnh của Linh Diệu Tông sau này, thà chờ một người có Thiên linh căn, thân lâm vào cảnh ngộ khó khăn, để kết một mối thiện duyên cho tông môn của mình.
Từ xưa hoa trên gấm dễ thêm, than trong tuyết khó trao. Chỉ cần người mang Thiên linh căn này không phải kẻ có lòng dạ độc ác, thì sau này thành tài, nếu thấy Linh Diệu Tông gặp nạn, vì cái duyên này mà cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Nhưng… có một điều phải nói, tổ tiên của họ cũng chưa từng sinh ra đại năng nào tu luyện thành người từ chuột mò báu vật, sao lại sinh ra một ranh con ngày nào cũng tìm thấy bảo bối thế này chứ!