Thu Lâm Dữ đột nhiên nghĩ đến điều gì, kéo Thu Ý Bạc vào lòng, cẩn thận căn dặn: “Bạc nhi, vận khí của con cũng thật sự quá tốt rồi… Sau này nếu có gặp trường hợp tương tự, trừ khi liên quan đến sinh mệnh của con, không thể thoái thác, thì hãy tránh đi. Biết tránh thì tránh, biết lùi thì lùi, rõ chưa?”
Thu Ý Bạc ngạc nhiên: “Tại sao vậy, tam thúc?”
Thu Lâm Dữ bất chợt bừng tỉnh, ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên, cảm giác này quá vi diệu, nói ra cho Thu Ý Bạc nghe có khi lại không hay: “Con đừng để tâm, nghe lời tam thúc là được, đợi khi con lớn lên rồi sẽ hiểu. Nếu con không phục, lên đến Lăng Tiêu Tông rồi thì hãy hỏi cha của con, xem cha con có cho phép con hay không.”
Vận may vốn dĩ là điều không thể nắm bắt. Những kẻ có cơ duyên tốt không phải ông chưa từng gặp qua, năm xưa cũng từng có người danh chấn một phương. Nhưng rồi thì sao?
Nghe đâu, vị thiên tài đó trong một lần gặp cơ duyên lại vô tình chạm mặt tàn hồn của một đại năng từng có thù oán với tổ tiên hắn. Đáng tiếc, vận may lần đó không còn như trước, hắn lặng lẽ ngã xuống trong động thiên truyền thừa ấy.
Lại có một người khác, cũng là thiên tài gặp được cơ duyên trời ban, nhưng lần này lại chết trong lúc độ kiếp. Tu luyện quá thuận lợi, rốt cuộc không thể vượt qua đại kiếp Luyện Thần Hoàn Hư.
Của cải trước mắt đầy mê hoặc, nhưng Thu Lâm Dữ chỉ mong nhìn thấy Thu Ý Bạc sống lâu dài, chứ không phải vì một chút lợi ích mà mất mạng.
"Được." Thu Ý Bạc miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, chỉ cần tam thúc và cha ta sớm đột phá lên kỳ Hợp Thể, đè bẹp cái tên Diễn Thiên Chân Quân kia, thì ta cần gì phải đi tìm cơ duyên nữa.
Tiền bạc ư? Trước tiên phải đủ tiêu, sau đó là phải có mạng để tiêu, thiếu một trong hai thì đều khổ. Có tiền mà không có mạng thì khổ, có mạng mà không có tiền lại càng khổ. Hiện tại, cả nhà bọn họ đang rơi vào tình cảnh vừa thiếu tiền, lại chưa chắc giữ được mạng, y thực sự không dám lơ là.
Theo giá cả mà y quan sát được trong một ngày vừa qua, chỉ cần không nghĩ tới việc mua Vạn Bảo Lô, kiếm tu tuy nghèo, nhưng đó là so với các tu sĩ đồng cấp có thêm nghề phụ mà thôi. Một khi đã tu luyện đến kỳ Luyện Thần Hoàn Hư, còn có thể nghèo đến mức nào nữa?
Y nhớ trong nguyên tác, khi Thu Ngạo Thiên gia nhập Lăng Tiêu Tông, phần thưởng cho tu sĩ kỳ Luyện Khí là ba mươi sáu linh thạch trung phẩm mỗi năm, kèm theo vài bình đan dược. Còn phần thưởng của tu sĩ cấp Chân Quân thì y không rõ, vì nguyên tác không đề cập đến.
Nhưng nhìn cách tam thúc tiện tay đưa cho y một viên linh thạch trung phẩm để quay hàng ngàn lần tranh đường thì nuôi mười đứa như y cũng thừa sức.
Hơn nữa, y đâu phải hoàn toàn dựa vào người khác nuôi. Sau khi gia nhập Lăng Tiêu Tông, y cũng sẽ nhận được phần thưởng dành cho đệ tử. Chỉ cần chi tiêu không quá mức, số tiền đó đủ để y tự nuôi mình. Cùng lắm thì lúc nào thích món gì đắt đỏ quá mà mua không nổi, y sẽ nhờ đến cha hoặc tam thúc giúp đỡ, thế là đủ rồi.
Y đã tính toán xong, sau khi giải quyết xong cốt truyện chính của nguyên tác, với linh căn Huyền phẩm của mình, theo lý thuyết thì tu vi sẽ không quá kém. Đạt đến Kim Đan hay Nguyên Anh chắc cũng không thành vấn đề. Những nhiệm vụ đánh gϊếŧ đẫm máu y không muốn làm, y sẽ chỉ nhận các nhiệm vụ dạy dỗ đệ tử, bình thường làm tiên sinh dạy học, lúc chán nản thì xuống hạ giới du ngoạn, ngắm cảnh, thưởng thức mỹ thực, sống một đời an nhàn, chẳng phải đây chính là cuộc sống thần tiên rồi sao?
Còn cần gì xe đạp nữa chứ?!
Thu Lâm Dữ thấy Thu Ý Bạc ngoan ngoãn đồng ý, không khỏi cảm thấy an tâm, nhẹ nhàng xoa xoa lưng y. Thấy trời còn sớm, ông khẽ hỏi: “Có muốn ngủ thêm chút không?”
“Không ngủ nữa.” Thu Ý Bạc nghĩ một lát rồi hỏi: “Tam thúc, người nói thử cho con biết một chút đi? Ngày mai con phải lên sơn môn rồi, sẽ phải thi cái gì? Có khó không ạ? Có giống trong sách, phải leo hàng ngàn bậc thang không?”
“…” Thực sự phải leo hàng ngàn bậc thang, nhưng cũng không đến mức phải leo hết. Trên đường sẽ xen kẽ những bài kiểm tra tâm cảnh, luôn có đệ tử đi theo nên sẽ không có vấn đề gì.
Dĩ nhiên, những kẻ có tâm tính kiên định, leo hết được số bậc thang đó sẽ càng được các phong ưa thích hơn.
Thu Ý Bạc thấy vẻ mặt của Thu Lâm Dữ liền hiểu ra rằng đúng là phải leo hàng ngàn bậc thang, lập tức cảm thấy da đầu tê rần. Đừng nói là cơ thể hiện tại của y, kể cả đời trước với thể trạng của một người trưởng thành, leo mấy trăm bậc cầu thang cũng đã kiệt sức, không nôn ra đã là may rồi: “... Không phải chứ? Nếu con không leo hết thì sao? Tam thúc, đến lúc đó nhớ nói đỡ vài lời, xin tông môn cho con vào nhé...”
Thu Lâm Dữ bực mình vỗ nhẹ lên đầu y: “Cả ngày chỉ biết lách luật! Ngày mai ngoan ngoãn leo cho ta!”
“Người khác nếu leo không nổi, cùng lắm là bị đuổi xuống núi tìm tông môn khác. Còn con nếu không leo xong, không ai đuổi con xuống núi cả, bao giờ leo xong thì mới tính.”
Thu Ý Bạc: “... Vậy thì ngoài việc leo thang còn có gì khác không ạ?”
“Ngày mai tự nhiên con sẽ biết.”
“Tam thúc nói đi mà!”
“Có gì đáng nói đâu?”
Thu Ý Bạc nài nỉ mãi, nhưng Thu Lâm Dữ vẫn kiên quyết không tiết lộ, y đành bỏ cuộc. Có lẽ căn phòng quá ấm áp, hoặc cũng có thể y thực sự chưa ngủ đủ, Thu Ý Bạc dần dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.