Nói thật, đối diện với một cửa hàng mà phần lớn vật phẩm bên trong mình không biết dùng để làm gì, hoặc sẽ có rất nhiều hứng thú khám phá, hoặc là chẳng chút tò mò nào. Thu Ý Bạc thuộc loại sau, chỉ nhìn qua vài trang là đã cảm thấy chán phèo, tùy tiện ấn vào một giao diện mà chẳng rõ mình đã vào đâu. Giao diện này rất giản dị, các món đồ bên trong cũng đặc biệt rẻ, có những vật phẩm chỉ có giá một viên linh thạch hạ phẩm, hoặc mười đồng linh tiền.
Có lẽ vì vừa nãy Thu Lâm Dữ toàn xem khoáng thạch, nên trang này cũng chủ yếu là mấy loại khoáng thạch linh tinh. Trên đó có không ít món được đánh dấu là “Khoáng thạch vô danh”, giá bán chỉ một linh thạch hạ phẩm, mà mỗi loại chỉ có một cái.
Thu Ý Bạc lập tức cảm thấy hứng thú. Đây chẳng phải là mua hộp quà may mắn sao!
Y rất hợp với trò này!
Y tùy tiện chọn liền tù tì mười mấy hộp quà may mắn chỉ đáng một linh thạch hạ phẩm, rồi quyết định không nhìn nữa. Quả nhiên, ngay sau đó, y cảm thấy trời đất quay cuồng trước mắt. Khi cảm giác ấy qua đi, mở mắt ra y đã thấy Thu Lâm Dữ đứng trước mặt. Y vừa định nói gì thì một trận chóng mặt lại ập đến.
Thu Lâm Dữ vươn tay che mắt y: “Sẽ có chút không thoải mái, cố nhịn một chút, qua một lát sẽ đỡ thôi.”
“Ừm…” Thu Ý Bạc khẽ đáp, nói nhỏ: “Tam thúc, con đã chọn được mười mấy thứ nho nhỏ rồi.”
Thu Lâm Dữ dò xét qua ngọc giản, rồi đáp: “Được, lát nữa sẽ có người mang tới.”
Thu Ý Bạc gật đầu, bỗng dưng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, y cố gắng chống cự, muốn tránh khỏi tay của tam thúc mình, nói: “Con hơi buồn ngủ... Tam thúc... con...” Con muốn uống một chút trà.
“Buồn ngủ thì cứ ngủ đi.” Thu Lâm Dữ khẽ đáp: “Đợi một lát ta sẽ đưa con về.”
Thu Ý Bạc không nói gì thêm, chỉ trong chớp mắt đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Thu Lâm Dữ nhìn Thu Ý Bạc đã ngủ say, không khỏi bật cười bất đắc dĩ. Ông đành bế y vào lòng, từ nhẫn nạp vật của mình lấy ra một chiếc áo choàng phủ lên người y. Tiểu nhị lúc này đã chuẩn bị xong đồ, nhẹ nhàng bước vào. Thu Lâm Dữ giơ tay ra dấu im lặng, tiểu nhị cũng rón rén làm theo.
Hai người lặng lẽ hoàn tất giao dịch.
Đối phương đưa tới một chiếc nhẫn nạp vật, vì Thu Lâm Dữ mua rất nhiều thứ đắt đỏ, nên Huy Bảo Lâu rộng rãi tặng hẳn một chiếc nhẫn nạp vật, toàn bộ đồ đều được cất bên trong. Thu Lâm Dữ kiểm tra số lượng, thấy không sai sót gì rồi bế Thu Ý Bạc trở về.
Ông vẫn chọn cách leo cửa sổ trở lại phòng, đặt Thu Ý Bạc lên giường, rồi dọn trống chiếc nhẫn nạp vật mà Huy Bảo Lâu tặng, sau đó cất toàn bộ đồ mà Thu Ý Bạc mua vào đó, đeo lên tay y. Còn hai chiếc nạp vật dư ra, để khi nào đến Lăng Tiêu Tông thì đưa cho y vậy.
Hôm nay mua quá nhiều đồ, nhẫn nạp vật của ông không đủ chỗ chứa nữa rồi.
Thu Lâm Dữ khẽ cười. Hôm nay quả thật là ngày ông giàu có nhất trong đời.
Ông bày bố một tầng cấm chế trong phòng, rồi cũng quay về phòng mình nghỉ ngơi.
“Tiểu oa nhi, ngươi đang gặp khó khăn, ta có một giao dịch muốn bàn với ngươi...”
“Ngươi chỉ cần giao không gian giới tử này cho chưởng môn Linh Diệu Tông, thì một vạn linh thạch thượng phẩm cùng vô số thiên tài địa bảo này sẽ thuộc về ngươi... Ngươi thấy thế nào?”
Thu Ý Bạc bị âm thanh ấy làm phiền, không sao ngủ yên được, nhưng vì quá mệt, y đành cáu kỉnh đáp: “Được, được, được! Để ta ngủ!”
“...Giao ước thành...”
Tàn hồn của Linh Diệu Chân Quân cười nhìn thần thức của đứa nhỏ đang ngủ say, trong lòng thầm nghĩ vận may của mình thật tốt.
Ba mươi năm nữa là tàn hồn của hắn sẽ tiêu tán, không ngờ lại gặp được một tiểu tử nghèo kiết xác như thế này.
Hy vọng cơ duyên này sẽ giúp đứa nhỏ này thoát khỏi cảnh khốn cùng, cũng có thể kết thêm một mối thiện duyên cho Linh Diệu Tông...
Phải biết rằng, từ xưa tới nay, thêu hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó.