"Nhưng mà sao?" Kỳ Thạch Chân Quân có rất nhiều kiên nhẫn hỏi.
Kỳ thực lão vừa nhìn thấy đứa nhỏ này đã rất thích. Mặc dù đệ tử lớn tuổi nhất của lão rất tốt, nhưng từ khi trở thành người đứng đầu tông môn, hắn bận rộn đến mức ngày nào cũng vùi đầu vào trong tông môn, công việc trong tay cũng chậm trễ, có thể luyện ra một loại pháp khí trong mười năm đã là tốt lắm rồi.
Lão ta đã kẹt ở Độ Kiếp đỉnh trong một thời gian dài. Đến lúc này, tu luyện đơn giản chỉ là tốn công vô ích. Trong thời gian rảnh rỗi, lão đã nghiên cứu ra một phương pháp luyện khí mới, phương pháp này về mọi mặt đều tốt, nhưng phải học từ nhỏ. Đệ tử lớn tuổi nhất bận rộn, đã một ngàn tuổi rồi, tự nhiên không thích hợp. Cho nên hắn mới nghĩ đến việc đến Xuân Yến để tìm một tiểu đệ tử có duyên với mình.
Không phải là tìm được rồi sao!
Viên đá xanh đương nhiên là do lão đập vỡ, nếu không thì sao có thể dễ dàng vỡ như vậy? Mặc dù phương pháp này có chút vô sỉ, nhưng cũng chỉ là để dự phòng, phòng khi tiểu đệ tử lão quan tâm lại bị đối thủ tìm thấy.
Thu Ý Bạc nghĩ thầm, đừng nói là người đứng đầu Bách Luyện Sơn làm sư huynh của y, cho dù y có được mời làm tông chủ Bách Luyện Sơn cũng không được! Không thể bỏ mặc cha và Tam thúc, nếu không ba mươi năm sau cốt truyện sẽ phát sinh!
Dựa vào sư phụ thì tốt, một mình bảo vệ y cũng không thành vấn đề, nhưng không thể cứ thế bỏ mặc cha và tam thúc thậm chí cả nhà, đúng không?
Thu Ý Bạc nói: "Nhưng Bạc Nhi chỉ là một Huyền linh căn, e rằng không xứng làm đồ đệ của tiền bối."
Kỳ Thạch Chân Quân cho rằng không có gì, phất tay nói: "Chúng ta ở Bách Luyện Sơn không chú trọng đến linh căn như những lão già cố chấp trong Linh Tiêu Tông các ngươi. Không sao đâu. Một Huyền linh căn đã là tư chất ở tầm trung rồi..." Nói xong, lão quay đầu về phía Thu ý Bạc nói: "Bạc Nhi, không phải sao?"
Huyền linh đã là tốt căn tốt?! Nếu đây là một Địa linh căn như Thu Lâm Dữ, có lẽ lão nợ Lăng Tiêu Tông một ân tình. Nếu là một Thiên linh căn thì lão cũng không có mặt mũi để mở miệng!
Thu Lâm Dữ lại nói: "Bạc Nhi từ nhỏ đã được nuông chiều, không chịu được gian khổ, ta sợ là không chịu được Dương Diễm của Bách Luyện Sơn."
"Này có là gì đâu?" Kỳ Thạch Chân Quân cười nói, sau đó ném ra một món pháp bảo ngăn cách mọi người xung quanh. Lão nói: "Ta không ngại nói cho ngươi biết, nếu Bạc Nhi gia nhập tông môn của ta, ta sẽ truyền thụ cho cậu bé điểm linh thuật. Có bản lĩnh này, cậu bé sẽ không phải chịu bất kỳ Dương Diễm Âm Hoả nào. Hơn nữa, nó gia nhập Lăng Tiêu Tông của ngươi, chẳng lẽ không cần phải chịu khổ sao? Khi ngươi và các huynh đệ lúc bái làm đệ tử Cô Chu mỗi ngày phải vung ba vạn kiếm hàng trăm năm không dừng cho đến khi đạt đến cảnh giới Nguyên Anh thì Cô Chu mới buông lỏng thì chả lẽ lại không khổ?"
Thu Lâm Dữ lại nghẹn họng.
Lời này cũng không sai. Mỗi ngày vung ba vạn kiếm tuy chỉ là quy củ của đồ đệ Tây Kiếm Phong, nhưng muốn gia nhập các đỉnh núi khác cũng sẽ không nhẹ nhàng.
Thu Ý Bạc lắc đầu trong lòng. Lời này khiến y động tâm.
Thu Lâm Dữ dừng lại, đưa tay phong bế tai mắt của Thu Ý Bạc, nói: "Tiền bối, xin cho phép ta báo rõ, Bạc Nhi là Thiên linh căn."
Kỳ Thạch Chân Nhân: “...? Ngươi lặp lại lần nữa?! Linh căn của thằng bé là gì?!"
Thu Lâm Dữ nói: "Thật ra là tính cách của Bạc Nhi bị sư huynh ta làm hư. Lần này, hai chúng ta cố ý đổi linh căn của nó thành Huyền linh căn để tôi luyện tâm tính của nó, cho đến khi nó có kim đan thì mới báo cho nó."
Cho dù Thu Ý Bạc không được nói thì sau khi có kim đan, y cũng sẽ tự mình biết.
Kỳ Thạch Chân Quân im lặng một lúc, nhìn Thu ý Bạc bị phong toả tai mắt, thở dài: "Thật sự là thời vận, số mệnh..."
Thiên linh căn, không nói một tông môn dựa vào Thiên linh căn, mà cũng hiếm khi gặp được. Trụ cột tương lai của Lăng Tiêu Tông sao có thể dễ dàng giao cho lão như vậy?