Bách Luyện Sơn là khí tông nổi tiếng nhất ở Đông Vực. Bọn họ nổi tiếng không chỉ vì giỏi luyện khí, mà còn vì khó đối phó. Có thể là do phương pháp của bọn họ, từ trên xuống dưới bọn họ là một nhóm người không từ bỏ cho đến khi đạt được mục tiêu. Bọn họ cũng bênh vực người của mình, đánh bại từ những người trẻ tuổi rồi đến những người lớn tuổi hơn, không có nói đạo lý gì.
Rất nhiều tu sĩ sợ nhất là khi ra ngoài sẽ trở thành kẻ thù của đệ tử Bách Luyện Sơn.
Thanh kiếm bản mệnh Khô Vinh của Thu Lâm Dữ cũng là bút tích của Kỳ Thạch Chân Nhân. Lão sở dĩ nhìn vào giữa lông mày của ông chính là nơi có thanh kiếm bản mệnh của Thu Lâm Dữ. Khi đúc ra thanh kiếm bản mệnh này, Kỳ Thạch Chân Quân đã là một Độ Kiếp kỳ đại năng, bây giờ lão có lẽ sắp tiến vào giai đoạn Đại Thừa - sao tên nhãi con nhà mình vừa ra cửa một chuyến thì mang về một đại năng không thể trêu vào được vậy?!
Thu Lâm Dữ cười khổ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: "Chân nhân quá khen."
"Ngồi đi." Kỳ Thạch Chân Quân phất tay ra hiệu Thu Lâm Dữ ngồi xuống. Thu Lâm Dữ liếc mắt nhìn Thu Ý Bạc đang ngoan ngoãn ngồi ở bên kia, căng da đầu hỏi: "Nghe nói Bạc Nhi đã làm hỏng viên ngọc lưu ly thượng hạng của ngài rồi. Vãn bối trước tiên hướng ngài xin lỗi thay cậu nhóc này. Tiểu tử không hiểu chuyện, sợ đã chọc giận ngài, thỉnh ngài không cần chấp nhặt với nó."
Ông khẽ vung tay, một túi trữ vật hiện ra trên bàn, bên trong có một trăm viên linh thạch thượng hạng. "Đây là một chút bồi thường."
Kỳ Thạch Chân Quân thậm chí còn không thèm nhìn túi trữ vật. Thu Ý Bạc đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy lão già này như đang nói: Ta chẳng lẽ quan tâm đến tiền của đám kiếm tu nghèo kiết xác các ngươi sao?
"Đã biết nhau thì cũng dễ nói chuyện." Kỳ Thạch Chân Quân nói: "Không cần nói nhiều lời vô nghĩa, nếu đã gặp ngươi rồi, ngươi đem Ngư Lân Sách của cậu bé giao ra đây, từ nay về sau cậu bé sẽ là đồ đệ của ta, làm đồ đệ của ta cũng không tính là bôi nhọ nó."
Kỳ Thạch Chân Quân là trưởng lão cao nhất của Bách Luyện Sơn, lão chỉ có một đệ tử, cũng là tông chủ của Bách Luyện Sơn. Làm đệ tử của Kỳ Thạch Chân Quân thì tương đương với tông chủ ngang hàng. Cả Bách Luyện Sơn đột nhiên có thêm một tiểu sư thúc, đừng nói rằng Thu Ý Bạc là Huyền linh căn, đối với thế giới bên ngoài ngay cả là Thiên linh căn thì xác thực cũng không phải là điều bôi nhọ.
Hơn nữa, Thu Ý Bạc là một người theo luyện khí đạo thống thì Bách Luyện Sơn quả thực là nơi tốt để đến.
Nhưng Thu Lâm Dữ không vui. Mặc dù phụ từ tử hại nhưng Thu Ý Bạc vẫn còn nhỏ như vậy, ông thực sự không vui khi để y chạy từ dưới mí mắt mình đến Bách Luyện Sơn, nơi ông không thể với tới mà còn có khi không dễ dàng vào được.
Nói về ngọn núi của Bách Luyện Sơn, các tông môn khác đều thành thật tìm một ngọn núi để thành lập tông môn của mình, nhưng nhà bọn họ thì khác. Ngọn núi của họ được tổ sư lập ra Bạch Luyện Sơn đích thân luyện thành, toàn bộ ngọn núi là một ma trận pháp bảo lớn được bao quanh như một thùng sắt. Nếu như không phải là đệ tử của Bách Luyện Sơn thì thậm chí đừng nghĩ đến việc bước vào cửa.
Kỳ Thạch Chân Quân thấy hắn nhìn về phía Thu Ý Bạc, tựa hồ biết ông đang nghĩ gì: "Ngươi không cần lo lắng, đứa nhỏ này là ta nhìn trúng, ta tự nhiên sẽ không đối xử tệ với nó. Nếu nó gia nhập tông môn của ta, sư huynh của nó chính là chưởng môn, ai dám bắt nạt nó?"
Thu Lâm Dữ trầm mặc.
Thu Ý Bạc mắt nhìn thoáng qua Thu Lâm Dữ, ngây thơ nói: "Lão bá, người muốn con làm đồ đệ của người sao?"
Kỳ Thạch Chân Quân gật đầu, khuôn mặt già nua của lão trông đặc biệt hiền lành: "Đúng vậy, gia gia có rất nhiều đồ chơi, con nhất định sẽ thích. Ta quen biết với sư tổ của con. Nếu con muốn gặp Tam thúc, con có thể nhìn thấy trong nháy mắt."
Thu Ý Bạc lập tức lộ ra vẻ mặt khao khát, đột nhiên cảm thấy lạc lõng vì một điều gì đó mà cậu nhóc nghĩ đến: "Nhưng mà..."