Ta Làm Phụ Thân Chết Thảm Của Long Ngạo Thiên [Xuyên Thư]

Chương 27: Thành Xuân Khê

Phải nói đến một chuyện xảy ra khoảng trăm năm trước. Có một Nguyên Anh Chân Nhân thấy đứa trẻ ở Xuân Yến không thuận mắt, định tiện tay gϊếŧ người. Tay vừa giơ lên, một vị Hợp Thể kỳ Chân Quân đã từ ngang hông lao ra cướp lấy đứa trẻ, rồi quay sang vỗ một chưởng đánh tan hồn phách Nguyên Anh Chân Nhân.

Chuyện như thế ai mà chịu nổi?

Thu Lâm Dữ cũng an tâm, khẽ phất tay, gọi một tiểu đệ tử dẫn bọn nhỏ ra ngoài chơi, sau mấy ngày bế quan, hắn không áp chế được tu vi, mà thậm chí còn ngày càng đến gần đột phá, lúc này chỉ đành cố giữ bình tĩnh không động tâm.

Thu Ý Bạc cũng không mè nheo đòi Thu Lâm Dữ đưa đi, cầm theo số tiền tiêu vặt mà Tam thúc phát cho bọn nhỏ trong nhà, rảo bước dạo chơi trên phố.

Phải nói rằng Xuân Khê Thành quả thực náo nhiệt vô cùng, dọc hai bên đường đầy rẫy những quầy hàng đủ sắc màu, từ bán đồ chơi, thức ăn, đến trâm cài vòng bạc, phong phú đủ kiểu, mà tất cả đều không cần dùng linh thạch. Ai nấy đều hiểu rõ những đứa trẻ này vừa từ phàm giới đến, chắc hẳn không mang theo những thứ đó, nên vàng bạc đồng tiền đều có thể thu nhận.

Tiểu đệ tử được giao nhiệm vụ dẫn dắt bọn nhỏ nhà họ Thu tên là Liễu Thanh Tùy, lúc đầu y còn lo lắng sợ mình không trông nom nổi đám trẻ này, nhưng ra ngoài mới thấy chúng ngoan ngoãn hết sức, không ồn ào nhốn nháo, chỉ lặng lẽ theo sau hắn. Đặc biệt, người lớn nhất trong bọn là Thu Hoài Lê còn dùng dây cột mấy đứa em lại, đảm bảo không ai đi lạc.

Gặp thứ gì muốn dừng lại ngắm nghía, Thu Hoài Lê sẽ bước tới lễ phép xin phép được tạm dừng chân để các em nhìn cho kỹ, không thể nào chu đáo hơn được nữa.

Lũ trẻ nhà họ Thu phần lớn không ăn đồ bên ngoài, bởi sự an toàn và vệ sinh có hạn, sợ ăn phải mà sinh bệnh. Đến đây, chúng vẫn giữ nguyên tắc đó, dù có thèm đến mấy cũng không mở lời đòi mua, chỉ cùng nhau nhìn ngắm đôi chút, thì thầm bàn tán về cách làm để sau này về bảo người trong nhà làm theo thử xem sao.

Liễu Thanh Tùy đứng bên thấy cảnh ấy, không khỏi thầm cảm thán: Không hổ là gia tộc của tiểu sư thúc, nề nếp nghiêm ngặt. Hắn bèn đề nghị: "Nơi kia có món nước trái cây hỏa diễm ngọt ngào của Nam Vực, chủ quán cũng sạch sẽ, ta mua ít cho các cháu thử nhé?"

Thu Hoài Lê cung kính chắp tay: "Đa tạ tiên trưởng."

Hắn còn định lấy túi tiền đưa cho Liễu Thanh Tùy, nhưng ngượi nọ chỉ cười xua tay, thấy cũng chỉ vài bước chân, liền dặn bọn trẻ ở lại chờ.

Cả nhóm đứng tại chỗ đợi, bên cạnh có một quầy nhỏ bán đủ loại bảo thạch, chủ quán là một lão ông trông rất hòa nhã. Thu Hoài Lê hỏi thăm vài câu, lão liền vui vẻ bảo bọn trẻ cứ tự do xem.

Thu Ý Bạc tiện tay nhặt lên một viên thiên thanh thạch giống giống với cái bông tai trên tai mình, nghĩ bụng đã gặp thì cũng mua vài viên, sau này nhờ Tam thúc cắt sửa lại, để anh chị em trong nhà mỗi người đeo một cặp, vừa đẹp mắt lại không gây nghi ngờ.

Viên đá trong tay tuy đẹp nhưng dường như không bằng viên trên tai mình, Thu Ý Bạc liền hỏi: "Ông chủ ơi, còn viên thiên thanh thạch nào phẩm chất cao hơn không ạ?"

Lão ông nhìn tiểu hài tử linh tuệ trước mặt, giọng nói cũng không khỏi nhu hòa hơn: "Có chứ, nhưng giá có hơi đắt hơn chút thôi."

Vừa nói, ông lật cổ tay, một viên thiên thanh thạch xuất hiện trong tay, ánh xanh biếc như một vũng nước ngọc: "Không sao đâu, cháu cứ cầm thử xem... chỉ cần cẩn thận đừng làm vỡ là được."

Thu Ý Bạc ngoan ngoãn gật đầu, khẽ nói một tiếng cảm ơn ông lão, giọng ngọt ngào làm lão càng thêm vui vẻ.

Nhưng vừa nhận viên thiên thanh thạch còn nguyên vẹn ấy, chỉ nghe “tách” một tiếng, viên đá đã vỡ tan.

Thu Ý Bạc: …???

“Tiểu sư thúc!” Liễu Thanh Tùy lo lắng kêu lên.

Thu Lâm Dữ đang ngồi thiền, nhắm mắt lại: “Có chuyện gì?”

“Kỳ Thạch Chân Quân từ núi Bách Luyện nói rằng tiểu công tử nhà họ Thu làm vỡ viên thiên thanh thạch cực phẩm của ông ta, muốn nhận cậu bé làm đồ đệ để trừ nợ! Hiện giờ Chân Quân đang ngồi chờ dưới lầu để đón người đi!”

Thu Lâm Dữ: “… Ai cơ?”

“Thu Ý Bạc.”

“…!!!” Thu Lâm Dữ mở bừng mắt, tiểu tử này quả thật biết gây chuyện mà!**