Thu Lâm Dữ dạy y cách cất và lấy đồ, rồi bảo: “Ta đã đặt sẵn trong vòng tay một ít linh thạch và đan dược, nếu khát hay đói thì bên trong cũng có thức ăn. Còn chiếc bông tai trên tai con là không gian giới tử, đừng tùy tiện động vào, cứ xem nó như đồ trang sức bình thường, hiểu chưa?”
Thu Ý Bạc gật đầu lia lịa, đạo thống của Vô Bi Trai quả là tốt, chỉ tiếc đi kèm với một đối thủ còn mạnh hơn cả tu vi của Diễn Thiên Chân Quân, có thể không dùng thì đành cố không dùng.
Thấy y đã hiểu, Thu Lâm Dữ yên tâm, khoát tay ra hiệu cho y đi chơi.
Thu Ý Bạc nói: “Tam thúc, vậy con đi ngủ bù một giấc trước, thúc cũng nhớ nghỉ ngơi.”
“Đi đi.” Thu Lâm Dữ trong lòng khẽ lắc đầu, tuổi còn nhỏ chẳng phải lúc nhiều sức sống nhất sao? Nghe trong tộc nói mấy đứa nhỏ khác biết hôm nay được đi dự Xuân Yến, vui mừng đến mức cả đêm không ngủ được, vừa mới lên phi chu, đệ tử dẫn về phòng mà hắn còn nghe thấy bọn chúng rủ nhau lát nữa lại đi chơi. Vậy mà nhóc con nhà hắn lại chỉ nghĩ đến chuyện đi ngủ bù?
Hay là có chỗ nào không khỏe?
Hắn ngồi lại suy nghĩ hồi lâu, nhớ lại lúc nãy có tiện thể bắt mạch cho Thu Ý Bạc, mạch tượng vẫn khỏe mạnh, rõ ràng không có vấn đề gì.
Đúng là…
Hắn bật cười thầm, nuôi con trăm tuổi, lo lắng chín mươi chín năm, giờ thì hắn đã thấm thía rồi.
Thật thương cho huynh trưởng của mình.
Hắn đứng dậy, vượt qua từng lớp đình đài, bước vào một căn phòng u tĩnh. Xung quanh đã sớm được bày bố trận pháp lập tức kích hoạt, vây kín căn phòng như thành đồng vách sắt. Hắn tiếp nhận truyền thừa của Thanh Liên Kiếm Phái, tu vi đã đến mức Hóa Thần đại viên mãn.
Vốn dĩ điều này không có trở ngại gì, để nó viên mãn thêm cũng chẳng sao, nhưng những ngày gần đây chung đυ.ng với Thu Ý Bạc lại khiến tâm cảnh của hắn dao động... Đây quả là một phiền toái.
Cửa ải Luyện Thần Hoàn Hư có đại kiếp nạn, như huynh trưởng Thu Lâm Hoài của hắn đã từng mấy chục năm không thể vượt qua cũng là chuyện thường thấy. Hiện tại họ đang trên đường đi Xuân Yến, không phải lúc thích hợp để đột phá. Dù thế nào cũng phải an bài ổn thỏa cho nhóc con nhà mình, rồi mới yên tâm bế quan được.
Ba ngày thoáng chốc trôi qua, Thu Ý Bạc cứ lẩn quẩn trong viện, không ra ngoài. Bạn bè tìm đến rủ đi chơi y cũng từ chối, sáng sớm hay tối chỉ tản bộ trong sân. Y thông minh lắm, biết chắc trên đường sẽ nhàm chán, nên trước khi đi đã nhét vài quyển thoại bản vào hành lý, thường chỉ cần đôi lần ngẩng đầu rồi cúi đầu, thời gian đã trôi qua. Thậm chí, y còn cảm thấy ngày trôi nhanh quá, đến kết cục cũng phải thức đêm mới đọc xong.
Điều này dẫn đến việc khi đến Xuân Yến, mọi người ai nấy đều hào hứng, chỉ có mình y là trông như sắp ngủ gục.
Chỉ riêng ở Yến Kinh, đã thu thập ra hơn chục người có linh căn, Xuân Yến tự nhiên không thể chỉ là sự kiện của bốn vùng liên kết, Xuân Yến Đông Vực được tổ chức tại Xuân Khê thành, vừa bước chân vào đã thấy người khắp nơi chen chúc.
Gọi là yến hội, thực ra cũng không phải một yến hội đúng nghĩa, mà giống như... hội chiêu mộ nhân tài. Đúng vậy, kiểu như mở ra một quảng trường, rồi các môn phái lớn nhỏ dựng quầy chiêu mộ tại chỗ... Được rồi, không đến mức khoa trương như vậy. Các môn phái thường chiếm cứ các cửa tiệm khác nhau, có chỗ là tửu lâu, có chỗ là thư viện, có chỗ lại là sòng bạc, xưởng nhuộm, kỳ quái lạ thường, không gì không có.
Trong thanh lâu đương nhiên cũng có môn phái hiện diện, điển hình là Hợp Hoan Tông danh tiếng lẫy lừng.
Một số môn phái muốn rộng rãi thu nhận môn đồ, bèn đặt trước cửa hai đệ tử thoạt nhìn đã phiêu phiêu thoát tục để chiêu mộ. Còn có môn phái chỉ muốn thu nhận hữu duyên, chẳng bày biện thứ gì, chiêu mộ hay không cũng không cần nói, chỉ cần hữu duyên tự khắc gặp gỡ.
Đối với người nhà họ Thu mà nói, việc này chẳng qua chỉ là để ngắm nhìn sự mới mẻ. Nếu không có gì kỳ ngộ, toàn bộ gia đình họ đều sẽ vào Lăng Tiêu Tông, nên bọn họ đơn giản được đặt thẳng vào Lăng Tiêu Tông.
Vì là Xuân Yến, không ít đại năng muốn thu đồ đệ cũng tụ hội về đây. Thành Xuân Khê quy định rõ ràng, nào là không được ngự kiếm trong thành, nào là không được đánh nhau trong thành, trên dưới đồng lòng, yêu ma quỷ quái trong thành đều thu mình e dè, chẳng ai dám gây chuyện vào lúc này.