Thu Lâm Dữ dĩ nhiên không giữ đám trẻ con tại đây phạt đứng, đã có đệ tử đưa bọn họ về phòng nghỉ. Phòng không lớn nhưng tinh xảo, đủ đầy tiện nghi. Thu Ý Bạc lại được ở chung với Thu Lâm Dữ. Nhìn cảnh lầu gác đình đài trước mắt, còn có một hồ sen nho nhỏ, y chợt cảm thấy như bị vả mặt, tuy tốc độ không nhanh, nhưng vừa có thể bay, vừa có phòng nghỉ cao cấp cho mỗi hành khách, thậm chí còn có cả một khu vườn kiểu Trung Nguyên, tính ra chẳng phải là cả một đại hoa viên đang bay trên trời sao?
Quả thật mỗi người đều có cái hay riêng của mình.
Thu Lâm Dữ đưa y vào phòng, dặn dò: “Mấy ngày tới phải an phận, chán thì đi tìm người nhà chơi, đừng đến quấy rầy tam thúc, nghe chưa?”
Thu Ý Bạc gật đầu, trong lòng cũng thắc mắc, sao cha y sau khi nhận truyền thừa xong liền đi bế quan, còn tam thúc thì lại bình thản như không có gì, chắc là vì có việc quan trọng nên mới cố nén lại.
Y giơ tay chạm lên khuôn mặt của Thu Lâm Dữ, giống hệt cha mình là Thu Lâm Hoài: “Tam thúc, thúc cũng nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Được, được.” Thu Lâm Dữ mỉm cười đáp lại, trong mắt như lóe lên điều gì đó.
Hắn khẽ xoay cổ tay, trên bàn lập tức xuất hiện một hàng đá quý trắng lấp lánh, hình dạng và màu sắc đa dạng từ lớn đến nhỏ. Thu Lâm Dữ cầm lấy một viên đá lớn cỡ nắm tay trẻ sơ sinh, giải thích: “Đây là linh thạch, loại tiền tệ của tu chân giới. Trước đó tiền bối đã tặng con một chiếc nhẫn nạp vật, cha con chắc cũng đã dạy cách dùng rồi, nên giữ sẵn mấy viên này để phòng thân.”
Hắn đưa viên linh thạch trong tay ra, ra hiệu Thu Ý Bạc chạm vào. Thu Ý Bạc ngoan ngoãn đặt tay lên… Làm sao diễn tả cảm giác này nhỉ?
Lạnh lạnh, dễ chịu lắm, có thể cảm nhận rõ bên trong dường như có thứ gì đó đang lưu động, nhưng khi muốn tìm hiểu sâu hơn thì lại thấy bị chặn lại, như thể những thứ ấy bị khóa chặt trong viên đá.
Nó giống như viên kim cương được cắt gọt tinh tế, khi thay đổi góc độ lại ánh lên những tia sáng rực rỡ.
Thu Lâm Dữ thấy linh khí trong viên đá có dấu hiệu dao động, liền vội gạt tay y ra. Thiên linh căn quả nhiên khác biệt, chẳng ai chỉ dạy mà tên nhóc này chỉ dựa vào thiên phú bẩm sinh đã suýt kích hoạt ấn ký trên linh thạch.
“Viên linh thạch này bề mặt trọn vẹn, sáng rực rỡ, trên đó còn có một vết khắc…” Thu Lâm Dữ chỉ vào đó, Thu Ý Bạc nhìn theo ngón tay hắn, thấy một ấn ký cực nhỏ với chữ triện cổ, nhưng y không nhận ra: “Đây là chữ ‘Cực’, tức là linh thạch cực phẩm. Sau này khi con tu luyện, chỉ cần chạm vào là biết ngay.”
Hắn lại chỉ vào một viên đá khác, tuy cùng kích thước nhưng rõ ràng kém hơn một bậc, phải nói là nếu nhìn riêng lẻ vẫn rất đẹp, nhưng so sánh với nhau lại lộ ngay ra sự khác biệt.
“Đây là linh thạch thượng phẩm, cũng có khắc ấn ký.” Thu Lâm Dữ chỉ vào viên đá, lần này lại không bảo Thu Ý Bạc chạm thử, mà chuyển sang chỉ vào hai viên đá kém hơn, bên trong rõ ràng có tạp chất. Cuối cùng là một nắm đá tròn trịa giống đồng tiền, mờ đυ.c như ngọc xấu: “Đây là linh thạch trung phẩm, hạ phẩm và linh tiền.”
“Một viên linh thạch cực phẩm có thể đổi được một trăm viên thượng phẩm, một viên thượng phẩm đổi được một trăm viên trung phẩm, một viên trung phẩm đổi được một trăm viên hạ phẩm, còn một viên hạ phẩm đổi được một trăm viên linh tiền.” Thu Lâm Dữ tiếp tục nói: “Nhưng ngược lại, việc đổi từ cấp thấp lên cấp cao lại rất khó, thường phải thêm vào mới đổi được. Con biết vì sao không?”
Thu Ý Bạc suy nghĩ rồi đáp: “Vì… số lượng ít?”
Thu Lâm Dữ gật đầu: “Lăng thạch chứa linh khí, khi gặp tình huống khẩn cấp, linh khí cạn kiệt, có thể rút linh khí từ linh thạch để ứng cứu. Lăng thạch càng cao cấp thì linh khí càng tinh khiết, nên việc đổi từ dưới lên trên rất khó khăn. Nhiều tông môn cần linh thạch thượng phẩm hoặc cực phẩm để duy trì trận pháp hộ núi, bởi vậy số lượng linh thạch thượng phẩm và cực phẩm lưu thông vô cùng khan hiếm.”
Hắn chỉ vào nắm linh tiền: “Trong tu chân giới, lưu thông rộng rãi nhất chính là linh thạch hạ phẩm và linh tiền, dùng hằng ngày là đủ.”
Vừa nói, hắn vừa cân nhắc xem có gì thiếu sót, lại liếc thấy đôi bông tai đá xanh thiên thanh trên tai Thu Ý Bạc, lòng khẽ động, liền lấy ra một chiếc vòng tay đeo lên cánh tay Thu Ý Bạc. Thu Ý Bạc chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói, thoáng chốc chiếc vòng đã ẩn mất, bản thân y lại có thêm một không gian trữ vật.