Giờ Dần ba khắc chính là bốn giờ rưỡi sáng.
Thu Lâm Dữ thấy Thu Ý Bạc đờ đẫn, không khỏi cười nghiêng ngả, còn tiện tay chỉnh lại dây áo giúp y, dẫn y ra ngoài.
Thu Ý Bạc chờ thêm một lát, liền thấy bốn người chị em họ của mình cũng đã đến, là Thu Lộ Lê, Thu Kỳ Lê, Thu Ngưng Lê và Thu Hoài Lê, đều là những người thường chơi đùa thân thiết. Mọi người nhìn nhau chớp mắt, trao đổi ánh mắt thân thiết, rồi cùng vui vẻ cười nói, như thể nỗi buồn chia ly gia đình chợt tan biến đi đâu mất.
Mấy người họ quây quần lại với nhau, chưa bao lâu sau liền thấy trên trời có bóng dáng thứ gì đó đang di chuyển. Một chiếc phi chu lơ lửng ngay trên không trung của Thu gia, sau đó có hai người từ trên bước xuống.
Cả hai đều mặc áo bào xanh, một người thêu hình tùng hạc thanh phong, người kia thêu vảy cá thanh ba, không rõ hàm ý bên trong là gì.
Hai người nhìn thấy Thu Lâm Dữ liền đồng loạt chắp tay: “Tham kiến Thu sư thúc.”
“Ừm.” Thu Lâm Dữ nhàn nhạt đáp một tiếng, tay khẽ vung liền có một quyển ngọc sách phát ra ánh sáng mờ nhạt hạ xuống trước mặt bọn họ. Hai người cũng lấy ra mỗi người một quyển ngọc sách, ba quyển hợp lại một cách trơn tru, lúc này họ mới giãn mày ra, nói: “Làm phiền sư thúc rồi.”
Thu Lâm Dữ gật đầu: “Cũng không còn sớm, lên thuyền đi.”
Thực ra việc chọn người cho Xuân Yến vốn do đệ tử chuyên trách của Lăng Tiêu Tông phụ trách, nhiệm vụ này căn bản không thể giao cho Thu Lâm Dữ. Nhà ai lại xa xỉ đến mức mời một vị cao thủ Hóa Thần kỳ đỉnh phong đến phàm giới làm việc chứ? Chỉ là lần này đến lượt người nhà mình, lại có thêm tiểu tử Thu Ý Bạc, Thu Lâm Dữ mới đặc biệt đích thân đi một chuyến.
Thành ra việc này cứ dần thành thói quen, hai đệ tử kia vốn phải quản cả một vùng rộng lớn như Yến Kinh, nhưng có Thu Lâm Dữ đến, bọn họ liền đỡ mất công chạy qua chạy lại, khó nói ai nợ ơn ai.
Ngọc sách và hỗn nguyên châu là một bộ pháp khí phối hợp, những gì hỗn nguyên châu đo được sẽ đăng ký lên ngọc sách tương ứng. Để phòng ngừa đệ tử có tư tâm mà gian lận trong ngọc sách, bộ ngọc sách này có cơ chế chống giả mạo, nếu ba quyển ngọc sách hợp lại trơn tru, thì nghĩa là không có hành vi gian trá.
... Tuy nhiên nếu đại nhân vật nào muốn giả mạo, cũng không phải là không thể, như Thu Lâm Dữ chẳng hạn. Dù sao biện pháp luôn nhiều hơn khó khắn, chỉ cần muốn là được.
Một trong hai đệ tử mở ngọc sách ra đối chiếu, thấy nhân số và tư chất phù hợp liền chúc mừng Thu Lâm Dữ: “Chúc mừng Thu sư thúc!”
Đám hậu bối nhà Thu lần này, bốn người có linh căn Huyền phẩm, một người Địa phẩm, quả là đại thu hoạch.
Họ tìm khắp Yến Kinh cũng chỉ thấy năm người Phàm phẩm, ba người Hoàng phẩm, một người Huyền phẩm. So với Thu gia thì đúng là không sánh được, thấp nhất cũng là Huyền phẩm, lại còn có cả Địa phẩm.
Thu Lâm Dữ mỉm cười: “Cùng vui.”
Con cháu Thu gia phần lớn đều sẽ gia nhập Lăng Tiêu Tông, sau này cũng là đồng môn, đương nhiên là nên cùng vui.
Ông nhẹ vung tay áo, Thu Ý Bạc và mọi người liền cảm thấy trước mắt tối sầm, rồi bỗng chốc lại bừng sáng.
Bọn họ như thể đang ở trong một tiểu viện thanh nhã yên tĩnh, nhưng từ cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy tầng mây mênh mông, nơi cuối chân trời lúc này vừa khẽ ló lên một vệt ánh sáng chói lọi, nhuộm bầu trời u tối thành một sắc cam rực rỡ.
Thu Lâm Dữ nheo mắt nhìn về phía ánh dương, chỉ về phía những dãy núi mơ hồ hiện ra nơi trời xa, trầm giọng nói: “Nơi đó, chính là Đông Vực tu chân giới.”
Bọn họ nhìn ngắm ngọn tiên sơn xa xôi, ngẩn ngơ xuất thần, không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ.
Chỉ riêng Thu Ý Bạc lên tiếng hỏi: “Tam thúc, chúng ta cách tu chân giới bao xa? Trên thuyền phải đi mấy ngày?”
Thu Lâm Dữ đáp: “Vạn dặm xa xôi nhưng ngồi phi chu Ngũ phẩm thì khoảng ba ngày là đến.”
Mọi người không khỏi thốt lên kinh ngạc.
Thu Ý Bạc âm thầm tính toán: Vạn dặm tức là khoảng năm nghìn cây số, nếu tàu cao tốc G-series chạy 400 cây số một giờ, thì chỉ cần 12 tiếng là tới nơi.
Đây là bay trên trời đấy, mà cao tốc còn chạy dưới đất. Tốc độ máy bay Boeing đâu đó 700-900 cây số một giờ.
Nghĩ kỹ lại thì, tu chân giới hình như không ghê gớm lắm? Thực tế là thua xa công nghệ hiện đại!