Thu Ý Bạc e dè nói: “Tam thúc giận lắm đó.”
Thu Lan Hòa cười, gõ nhẹ lên trán y: “Vậy thúc thay con chịu trận mắng này, còn cái bể cá chép trong viện của con thì để lại cho thúc nhé!”
Đó là bể cá chép trong viện của Thu Ý Bạc, loài cá có thân trắng điểm vệt đen, màu sắc rõ ràng như những bức tranh thủy mặc, vô cùng thanh nhã đáng yêu. Thu Ý Bạc cắn răng đáp: “Được, con sẽ múc cá cho thúc.”
“Vậy là quyết định rồi nhé.” Thu Lan Hòa cùng y ngoắc tay hứa hẹn, rồi quay người bước vào trong phòng.
Thu Ý Bạc cũng không dám đi, ngồi thụp xuống nghe trộm ngoài cửa, sợ rằng Thu Lâm Dữ nhất thời nóng giận phạt nặng quá, để khi cần y còn có thể vào can thiệp.
Nghe thấy bên trong là tiếng tam thúc tức giận quở trách trước, Thu Lan Hòa thì một mực nhận lỗi. Thu Ý Bạc nghe mà lo lắng, định bụng xông vào gây náo để kéo sự chú ý, thì đột nhiên nghe Thu Lan Hòa nói một câu: “Xin lão tổ cho ta phân trần đôi lời.” Rồi liền là một tràng giảng giải về mở rộng tầm nhìn, hiểu thấu lòng người, liên hệ đến việc giáo dục con trẻ chưa trưởng thành, câu nào câu nấy như thể đã sửa bài luận suốt ba năm chỉ để hôm nay ra bảo vệ vậy.
Thu Ý Bạc nghe được Thu Lan Hòa khéo léo nêu rõ trọng tâm là: “Ta biết lão tổ yêu thương con cháu, nhưng dưỡng nhi không dạy chính là gây họa, yêu con như gϊếŧ con. Bất kể sau này lũ trẻ có tu tiên hay không, nếu không hiểu hiểm ác nhân gian, không thông tình thế, chẳng khác nào nuông chiều quá mức... Lão tổ chắc chắn không phải là không hiểu điều này, chỉ là chưa nghĩ tới mà thôi...”
Cuối cùng, Thu Lan Hòa lại nói, quả thực là mình nói hơi vội, chưa suy xét chu toàn, xin được tự phạt tới từ đường hối lỗi.
Sau đó, tam thúc của y lại không lên tiếng nữa.
Dù không nhìn thấy, Thu Ý Bạc cũng cảm nhận được rằng tam thúc của mình hẳn đang gật đầu đồng ý. Không hổ danh là người trẻ tuổi mà đã có thể làm đến chức Thị Lang bộ Hộ! Khả năng ăn nói của Thu Lan Hòa quả thực là không thể chê vào đâu được, mỗi lần thuyết phục người khác đều là một bộ kỹ xảo đỉnh cao.
Yên tâm rồi, tam thúc hẳn đã bị dỗ dành đến mềm lòng, tám phần là quên luôn ý định phạt Thu Lan Hòa vì mấy chuyện này.
Ban đầu Thu Lâm Dữ quả thực muốn phạt Thu Lan Hòa, nhưng sau khi nghe những lời phân trần, ông cảm thấy cũng có lý, vốn dĩ tâm ý không sai, chỉ là hơi sớm một chút, nhưng sự giáo dục này thực ra sớm còn hơn muộn. Thu Lan Hòa lại khéo léo tâng bốc, không chỉ giữ được mặt mũi mà còn chu toàn cả lý lẽ, cuối cùng ông đồng ý cho Thu Lan Hòa đến từ đường hối lỗi.
Thu Lan Hòa bước ra ngoài, thấy Thu Ý Bạc vẫn ngồi ngoài hành lang, liền mỉm cười kéo y đứng dậy: “Đi nào, đi về viện của con múc mấy con cá chép Biệt Quang ra.”
Thu Ý Bạc không giả bộ như thể mình chưa nghe thấy gì: “Lan Hòa thúc, chẳng phải thúc phải đi từ đường hối lỗi sao?”
Thu Lan Hòa giơ một ngón tay lên, nhìn ngắm ánh xuân dịu dàng nói: “Hối lỗi ấy mà, chỉ cần đến từ đường rồi đi qua là coi như đã hối lỗi rồi. Lão tổ cũng đâu có bảo là phải đi ngay bây giờ , hồ cá Biệt Quang của con ta đã nghĩ tới từ lâu, hôm nay khó khăn lắm mới khiến con đồng ý, đương nhiên là phải múc cá về trước đã rồi tính.”
Thu Ý Bạc: “...” Vậy ra đi từ đường hối lỗi là ý này sao?
Cũng phải thôi, đâu có bảo là phải quỳ, càng không nói là phải hối lỗi bao lâu, tính riêng ra thì chỉ là hai việc “đi từ đường” và “hối lỗi”, không có giới hạn thời gian.
Quả là cao nhân! Nếu sau này y mà cũng có được khả năng ăn nói như Lan Hòa thúc, đừng nói một bể cá Biệt Quang, mười bể cũng vui lòng mà cho!
“... Cái gọi là cương quá thì dễ gãy, nhu quá thì yếu mềm, cương nhu kết hợp mới thành đại sự. Sự việc hôm nay cũng vậy...” Thu Lan Hòa vừa cẩn thận giảng giải vừa dắt y đi xa.
Sáng sớm hôm sau, Thu Ý Bạc bị lôi ra khỏi giường từ khi trời còn chưa sáng, y nhìn ra ngoài cửa thấy trời còn tối mịt, liền ngơ ngác nhìn Thu Lâm Dữ: “Tam thúc, sớm như vậy sao?”
“Sớm cái gì mà sớm?” Hôm nay Thu Lâm Dữ mặc một bộ y phục màu lam nhạt, tay áo rộng, vạt áo bay bổng, toát lên phong thái tiên nhân: “Đợi đến lúc con vào được Lăng Tiêu Tông, giờ Dần ba khắc là phải dậy học khóa sáng rồi.”