Ta Làm Phụ Thân Chết Thảm Của Long Ngạo Thiên [Xuyên Thư]

Chương 20: Huyền Phẩm linh căn

Thu Ý Bạc kéo tay cha đứng dậy, tự mình lấy quần áo mặc vào. Nhưng bỗng y chợt nhận ra có điều gì đó không đúng, quay phắt lại nhìn Thu Lâm Hoài vẫn ngồi bên mép giường.

Hôm nay cha có vẻ gì đó rất mờ ảo, như thể giây tiếp theo sẽ tan biến vào hư không: “Cha không ổn sao ạ?.”

“Ừm, con cứ đi đi.” Thu Lâm Hoài dang tay, Thu Ý Bạc lập tức bước tới để ông ôm vào lòng: “Cha phải đi bế quan, sau này con theo Tam thúc, phải kính trọng đệ ấy như đối với ta, con vốn thông minh, đừng để cha lo lắng, nghe chưa?”

Thu Ý Bạc liền nở một nụ cười tươi rói, ôm chặt cha: “Con biết rồi, biết rồi! Cha định về Lăng Tiêu Tông sớm sao?”

“Ừm?” Thu Lâm Hoài nhướng mày: “Sao lại hỏi vậy?”

Thu Ý Bạc nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ: “Thế người đi đâu bế quan ạ? Con cứ tưởng có thể gặp cha ở Lăng Tiêu Tông cơ!”

Thu Lâm Hoài trầm ngâm một lúc, vốn dĩ ông đã định đến động phủ đã chuẩn bị sẵn để bế quan. Nhưng nghe Thu Ý Bạc nói vậy, ông chợt nhận ra việc quay về Lăng Tiêu Tông cũng là một lựa chọn không tồi.

Sau tiệc Xuân Yến, bất luận cốt cách của Bạc nhi ra sao, thằng bé cũng sẽ nhập môn Lăng Tiêu Tông. Nếu ông bế quan tại tông môn, khi phát hiện Bạc nhi gặp chuyện, chỉ cần phá quan một bước là có thể đến ngay bên cạnh. Nếu vạn sự bình an, thì càng tốt, sau khi xuất quan cũng có thể gặp được con trai đầu tiên.

Hơn nữa, sư tôn còn có thể giúp ông chăm sóc một phần.

Thu Lâm Hoài mỉm cười nhẹ nhàng: “Phải, cha sẽ về Lăng Tiêu Tông trước. Nói không chừng sau khi con nhập môn, sẽ có thể gặp cha ngay đấy.”

“Hay quá!”

Thu Ý Bạc vùi mặt vào lòng cha, thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay y phải tỏ ra ngây thơ, nũng nịu nhiều hơn cả quãng đời trước giờ cộng lại, quả thật mệt mỏi. Trong nguyên tác, cha y chết vì độ kiếp thất bại khi ở ngoài, chuyện gì xảy ra giữa chừng không được nhắc đến. Dù nay đã có cơ duyên mới, nhưng nếu bế quan trong tông môn thì hiển nhiên an toàn hơn.

Y vẫn còn một vị sư tổ là đệ nhất thiên hạ kia mà! Dù có độ kiếp thất bại, nếu người còn ở ngay trước mắt, cứu lại một hơi thở hẳn cũng kịp chứ?

Cha ơi, cố gắng lên, nhất định đừng chết nhé!

Thu Ý Bạc sau khi rửa mặt chải đầu xong liền được đưa đi gặp Tam thúc.

Vừa đến chính sảnh, y liền thấy Thu Lam Hòa cũng đang tiến lại. Thu Ý Bạc vội hành lễ: “Lan Hòa thúc, sao thúc lại tới đây? Hôm nay không vào triều ạ?”

Thu Lan Hòa cũng tự hỏi rất lạ lùng. Hôm nay ông đang định lên triều, bỗng bị gọi về từ cửa phủ, nói rằng lão tổ có chuyện quan trọng cần gặp, đã báo phép lên triều đình cho ông. Ông đành vội vã trở về thay triều phục bằng thường phục, rồi đi đến chính sảnh.

Ông biết hôm nay gia tộc có mấy đứa trẻ cần đo tiên cốt, nhưng trên có tộc trưởng, dưới có cha ông, một viên quan bình thường như ông không dính dáng gì đến thân phận hay bối phận, sao lại có việc gì đến lượt ông?

Thôi vậy, lão tổ đã triệu, cứ đi thôi.

Ông đưa tay nắm lấy Thu Ý Bạc, luận bối phận, y cũng là tiểu tổ tông của ông, bối phận cực cao, nhưng tuổi còn nhỏ, nên y vẫn thường gọi ông là thúc thúc như các cháu trai khác. Mấy năm qua, ông cũng coi y như cháu ruột mà chăm sóc. Ông cười nói: “Ta cũng không rõ, lão tổ truyền triệu, có lẽ có việc gì đó chăng.”

“Bạc nhi đến đo tiên cốt phải không?” Ông nghĩ người khác có thể không biết, nhưng vị tiểu tổ tông này chắc chắn là biết.

Thu Ý Bạc không hiểu sao bỗng thấy sống lưng lạnh toát, y cố nén lại cảm giác ấy, đáp: “Vâng, cha bảo con đến. Hay là thúc vào trước đi?”

Ý y là, người lớn bàn chuyện, y xin được tránh mặt trước.

“Cũng không cần đâu, Húc nhi và các đứa trẻ hẳn đã đến rồi, đi thôi.” Húc nhi, chính là Thu Húc Lê, một trong những người bạn học cùng gia học với Thu Ý Bạc.

Trong gia tộc, có khoảng ba mươi đứa trẻ trong độ tuổi từ sáu đến mười sáu, được chia thành ba lớp. Trong độ tuổi này, Thu Ý Bạc là nhỏ nhất. Hôm nay y vừa tròn tuổi, nghĩa là những đứa trẻ cùng tuổi với y đều đã đủ ngày, có thể đo linh căn.

Hai người vừa bước vào cửa, quả nhiên đại sảnh đã đầy người, tiếng nói cười rộn ràng. Thấy họ vào, có người nhỏ giọng cúi chào Thu Lan Hòa, cũng có người thân thiết kéo Thu Ý Bạc đến ngồi cùng, nhưng ai nấy đều giữ giọng nhẹ nhàng, bởi lão tổ sắp tới, không ai dám quá đà.

Thu Lan Hòa bình thường rất yêu quý đám trẻ này, ông lần lượt đáp lời. Thu Ý Bạc cũng tự tìm chỗ ngồi cùng những người bạn chơi thân.

Trong sảnh, mọi người trò chuyện thêm một lát, chẳng mấy chốc bên ngoài vang lên ba tiếng vang, có tỳ nữ bước vào, nhanh chóng thu dọn tàn trà và vỏ trái cây trên bàn. Mọi người cũng im lặng, không ai dám ngồi, chỉ cúi đầu theo thứ bậc, lặng lẽ đứng chờ đón lão tổ đến.