Thu Ý Bạc ngẩn ngơ nhìn họa tiết tùng phong minh nguyệt trên tấm màn che, trong thoáng chốc không thể phân biệt rõ bản thân đang ở nơi nào. Y đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường, hóa ra là như vậy, chẳng trách sao lại quen tai đến thế! Vô Bi Trai chẳng phải chính là môn phái của vị luyện khí sư đã từng chế tạo thanh kiếm bản mệnh cao quý cho Thu Ngạo Thiên hay sao?
Phải rồi, chính là vị luyện khí sư ấy, người mà dù căn cơ không mạnh nhưng các môn phái và đại năng đều không ngừng tìm kiếm thiên tài địa bảo chỉ để hy vọng ông ta có thể sống thêm vài ngày nữa.
Hay thật, cơ duyên của người khác lại bị y cướp mất rồi.
Aiz, lỡ tay cướp mất cơ duyên của người ta. Nhưng hối hận thì không có cửa đâu! Cùng lắm sau này nếu có dịp gặp vị luyện khí sư ấy, y sẽ truyền đạo thống lại cho ông ta vậy! Vị tiền bối Thanh Hà kia hẳn cũng sẽ hài lòng khi thấy môn hạ của mình có thêm một đệ tử nữa, phải không?
Mà còn nữa, cái gọi là phố đèn đỏ ở Yến Kinh có phải chỗ bán cơ duyên không vậy? Y muốn một cơ duyên, kết quả lại được hai, cuối cùng phát hiện ra là ba cái!
Có lẽ y nên làm thẻ VIP vĩnh viễn ở đó?
Hay là mua luôn một mảnh đất, tự xây một lầu các?
Cũng không phải không thể... chỉ là tuổi y còn nhỏ, tuy rằng có tiền, nhưng khó lòng qua mắt được cha. Với lại, nếu đã vào được truyền thừa động thiên, chẳng phải chứng tỏ căn cơ của y cũng không tệ? Vậy thì khả năng lớn là phải đến tu chân giới rồi.
Thôi bỏ đi, phiền quá, để sau hẵng tính.
Theo kinh nghiệm bao năm chinh chiến của Thu Ý Bạc, y cảm thấy cơ duyên ở phố đèn đỏ đã bị y rút cạn rồi. Nếu cố rút nữa, chỉ e rằng chẳng còn gì.
Màn che bị vén lên, Thu Lâm Hoài thấy Thu Ý Bạc đã tỉnh liền thoáng ngạc nhiên, nở nụ cười ôn hòa, ông ngồi bên giường, kéo tay y để bắt mạch, vừa nói: "Bạc nhi tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Thu Ý Bạc thấy cha đến cũng cười rạng rỡ: "Cha ơi, con không thấy chỗ nào không thoải mái cả."
"Sau khi hai vị gia gia kia kéo hai người đi, con lại gặp một vị gia gia khác, bảo con học một môn pháp luyện khí." Thu Ý Bạc nhắc đến đây liền nhíu mày, vội kéo tay cha chạm vào dái tai mình: "Cha, tai con đau."
Thu Lâm Hoài vén tóc y lên xem kỹ, chỉ thấy trên dái tai nhỏ nhắn giờ có thêm một chiếc khuyên tai, mặt trên là một viên đá màu xanh thiên thanh, tuy không lớn nhưng trong suốt tinh tế, sắc màu nội liễm, quả là bảo vật hiếm có.
Trong mắt ông thoáng hiện nét suy tư, liền hỏi: "Bạc nhi thật sự đau sao?"
Thu Ý Bạc chớp chớp mắt: "Lúc đó đau lắm, giờ thì không còn cảm giác gì."
Y nói tai đau, chủ yếu là muốn cha chú ý đến món đồ mới trên tai, chứ thực ra giờ chẳng còn đau gì nữa. Dù sao cũng chỉ là xỏ một lỗ tai, đau được bao nhiêu? Y cũng chẳng có ý định giấu cha. Vì sao phải giấu chứ? Cũng đâu phải chuyện gì không thể nói. Thu Ý Bạc đơn giản kể lại mọi chuyện với Thu Lâm Hoài, kể cả việc sau khi tiến đến cảnh giới Hợp Đạo sẽ phải tìm ai để báo thù.
“... Vị gia gia đó đã tặng con cái này, rồi truyền vào đầu con một ít thứ gì đó... hình như là một quyển sách, nhưng con không thể mở ra, không nhìn thấy bên trong có gì.”
Y cẩn thận cảm nhận, thấy có chút kỳ diệu, như thể trong đầu bỗng dưng xuất hiện một cái máy tính. Thế nhưng mỗi khi muốn mở lên lại bị nhắc nhở sai mật khẩu. Còn về chiếc khuyên tai này, có lẽ... Ủa?
Thu Ý Bạc chợt phát hiện trong tay mình xuất hiện một viên bảo thạch to bằng nắm tay trẻ con, liền kêu lên: “... Cha ơi?”
Thu Lâm Hoài nhìn thấy cảnh tượng ấy, mỉm cười dịu dàng, xoa đầu y: “Không sao cả, đừng sợ. Chiếc khuyên tai này chính là do nạp giới của vị tiền bối ấy hóa thành, bên trong hẳn còn chứa những thứ khác. Hiện giờ con chưa cần dùng đến, tạm thời không cần động vào.”
Bàn tay Thu Lâm Hoài nhẹ nhàng vuốt qua đỉnh đầu con, rồi chạm vào dái tai y: “Cha tạm thời phong bế nó lại, đợi đến khi con bước chân vào đạo lộ, sẽ giải phong cho con...”
Nói đến đây, Thu Lâm Hoài ngưng lại, bàn tay khẽ vung, trước mắt liền xuất hiện một đống bảo thạch trắng ngần lấp lánh, ông gom chúng lại rồi nhét vào nạp giới: “Thôi, tốt nhất là đừng phong bế nữa. Con cứ coi như đây là túi tiền của mình, những linh thạch này con cứ giữ lấy, gặp chuyện khẩn cấp cũng có cái mà ứng phó.”
Thu Ý Bạc vội vã gật đầu: “Con biết rồi cha ơi.”
“Còn nữa, đạo thống này con hãy giữ kín trong lòng. Ngoài ta và Tam thúc của con, không được nói với bất kỳ ai, nhất là vị tiền bối của Quỷ Lâu, nửa lời cũng không được hé ra.”
“Con sẽ không nói đâu.” Thu Ý Bạc đáp.
Thu Lâm Hoài lúc này mới hài lòng gật đầu: “Nếu không có gì bất ổn, thì dậy đi nào, đi tìm Tam thúc đo cốt cách tiên nhân cho con.”