Ta Làm Phụ Thân Chết Thảm Của Long Ngạo Thiên [Xuyên Thư]

Chương 21: Huyền Phẩm linh căn

Thu Lan Hòa đứng ở vị trí đầu, giữa đám trẻ con trông vô cùng nổi bật.

Có tiếng bước chân vọng lại, Thu Ý Bạc len lén ngẩng đầu nhìn, thấy Thu Lâm Dữ nháy mắt với mình, trên môi còn điểm một nụ cười. Thu Ý Bạc vội cúi đầu, làm bộ không quá quen thuộc.

Thu Lâm Dữ khẽ bĩu môi, rồi trở lại vẻ mặt lãnh đạm như băng sương. Theo sau ông là hai người, mỗi người cầm trong tay một mâm đầy những vật nhỏ tựa như đồ chơi.

Thu Lâm Dữ an tọa ở vị trí đầu, mọi người đồng loạt hành lễ: “Tham kiến lão tổ.”

“Ừm, đứng lên, ngồi xuống cả đi.” Thu Lâm Dữ đáp lời, mọi người định tản ra ngồi, thì bỗng nghe lão tổ hỏi: “Ai là Thu Lan Hòa?”

Bước chân Thu Lan Hòa khựng lại, ông xoay người chắp tay cung kính: “Lão tổ gọi con ạ?”

Thu Lâm Dữ trừng mắt nhìn ông một cái, chính là cái tên này, ngày nào cũng đi làm hư đám nhỏ trong nhà! “Ngươi ra ngoài cửa chờ, lát nữa ta có việc tìm ngươi.”

“Dạ.” Thu Lan Hòa bước ra ngoài.

Gọi là chờ ngoài cửa, nhưng thực chất là bị phạt đứng ngoài.

Thu Ý Bạc chột dạ gãi gãi mũi, lòng thầm nhủ: Lan Hòa thúc, thật có lỗi với thúc rồi, lần này để thúc gánh oan trước đã, lát nữa con nhất định sẽ rửa sạch nỗi oan cho thúc và đền bù chu đáo.

Thu Lâm Dữ thấy Thu Lan Hòa bất an bước ra, lòng cũng vơi đi phần nào cơn giận, giọng ông dịu lại: “Có lẽ các ngươi chưa từng gặp ta, ta tên Thu Lâm Dữ, luận về bối phận, ta là lão tổ của các ngươi. Hôm nay triệu các ngươi đến cũng chẳng vì gì khác, ta vốn thường du học khắp nơi, nay mang về vài món đồ chơi nhỏ tặng cho các ngươi, cũng là dịp để nhận biết nhau.”

“Các ngươi theo thứ bậc mà lên nhận là được.”

Người đầu tiên là Thu Dịch Lê, mười sáu tuổi, là người lớn nhất trong số các tiểu bối, nên hắn làm gương bước lên trước, chắp tay hành lễ: “Con là Thu Dịch Lê, bái kiến lão tổ.”

Một người hầu cầm khay tiến lên, Thu Dịch Lê tiện tay chọn lấy một cây bút lông sói nhỏ nhắn và khiêm tốn, Thu Lâm Dữ gật đầu, tán thưởng: “Rất tốt, có phong thái của bậc quân tử.”

Những món đồ này đều là Thu Lâm Dữ dặn người chuẩn bị tỉ mỉ, dù sao cũng là hậu bối trong nhà, tặng chút quà coi như lẽ thường. Tuy nhiên, việc đo linh căn không phải là mục đích chính của những món quà này, mà thực chất nằm ở hai chiếc khay, mỗi khay bên dưới giấu một viên hỗn nguyên châu.

Hỗn nguyên châu là vật cực kỳ nhạy cảm, khi gặp người có linh căn sẽ sinh ra dị động, tùy theo phẩm cấp linh căn mà phản ứng sẽ khác nhau. Hai viên hỗn nguyên châu này hiện đang được Thu Lâm Dữ tạm thời thu dụng, mỗi khi chúng phản ứng, lão tổ sẽ biết ngay phẩm chất linh căn của người trước mặt.

Chẳng mấy chốc đã có năm sáu người lên nhận quà. Đến khi một cậu bé khoảng mười hai tuổi bước lên, hỗn nguyên châu bỗng nhiên xuất hiện phản ứng.

Huyền phẩm linh căn. Không tệ.

Thu Lâm Dữ tỏ ra hài lòng, liền sai người ghi lại tên cậu, sau này sẽ dẫn đi tham gia Xuân Yến.

Sau đó, lại thêm mười mấy người nữa. Một cô bé mười tuổi xuất hiện với Địa phẩm linh căn, khiến Thu Lâm Dữ không giấu nổi niềm vui nơi khóe mắt. Địa phẩm linh căn vốn hiếm có. Ông và ca ca cũng có Địa phẩm linh căn, tốc độ tu luyện khiến người ta chỉ biết ngước nhìn.

Kế đến lại xuất hiện hai đứa trẻ có Huyền phẩm linh căn, nụ cười trên môi Thu Lâm Dữ càng lúc càng không che giấu nổi.

Cuối cùng cũng đến lượt Thu Ý Bạc. Y bước lên nhận một tượng ngọc hình hổ nhỏ nhắn, đáng yêu nhất, miệng cười nói: “Đa tạ Tam thúc ban thưởng.”

Thu Lâm Dữ thoáng khựng lại, rồi mới gật đầu cho y lui xuống.

Khi đã phát hết quà, mọi người lần lượt cáo lui. Thu Lâm Dữ nhìn Thu Ý Bạc vẫn còn ở lại, bèn kéo y vào lòng, cười nói: “Bạc nhi, con có Huyền phẩm linh căn.”

Thu Ý Bạc nghe xong, chớp chớp mắt, Huyền phẩm ư! Tốt quá rồi! Một lực lượng trung kiên!

So với dự đoán ban đầu của y về Hoàng phẩm hoặc Phàm phẩm, thì đã tốt hơn rất nhiều!

Thấy y vui mừng lộ rõ, Thu Lâm Dữ có chút lạ lùng: “Chỉ là Huyền phẩm thôi, con không thất vọng sao?”

Thu Ý Bạc ngạc nhiên đáp: “Huyền phẩm linh căn không phải tốt lắm sao? Chỉ kém cha và tam thúc một bậc thôi! Con chỉ cần cố gắng một chút, chắc chắn sẽ không kém gì!”

Thu Lâm Dữ chỉ biết cười gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: … Bạc nhi nhà mình thật không có chí lớn.

Ông vốn tưởng y ít nhất cũng sẽ buồn bực một chút, nào ngờ chỉ có Huyền phẩm mà đã vui mừng đến mức chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên.

Còn bảo là chỉ cần cố gắng một chút…

Thu Lâm Dữ xoa xoa mi tâm, nhớ lại lời ca ca từng nói: Huyền phẩm thì cần cố gắng một chút. Nếu nói với thằng nhóc này nó có Thiên linh căn, có phải nó sẽ chỉ nghĩ đến chuyện ăn chơi hưởng thụ không?Không thể nói cho nó biết, phải mài giũa tâm tính từ bây giờ mới kịp, quyết không thể trở thành một công tử bột hư hỏng!