Hạ Chương khẽ nhếch môi gật đầu. Gã thái giám bên cạnh hắn lặng lẽ tiến lên, thấy Trình Nhất Thư vẫn đứng yên liền quát lớn:
"To gan! Còn không mau quỳ tạ ơn Hoàng thượng!"
Trình Nhất Thư hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn gã thái giám đầy vẻ bất thiện. Cậu nghiêng đầu, bước lên một bước, thần sắc điềm nhiên, ngẩng đầu nhìn thẳng vị đế vương đang tỏ vẻ thích thú phía trên, mở miệng nói:
"Tại hạ là người ngoài thế tục, chỉ bái thiên địa."
Sắc mặt gã thái giám sa sầm, định mở miệng quát mắng Trình Nhất Thư thì Hạ Chương phất tay ngăn lại. Hắn chống cằm, nhìn Trình Nhất Thư, giọng nói có vẻ thích thú:
"Nếu Quốc sư không muốn quỳ lạy, thì miễn cho lễ khấu bái của quốc sư."
Hạ Chương cúi xuống xuống, chợt nhớ ra lúc nãy mọi người đồng loạt quỳ lạy... hình như người này đang lén ngồi xổm xuống thì phải...
Thật thú vị, không ngờ lại gặp được người thú vị như vậy. Tên Trác Hòa kia cũng không cần phải chết, dù sao nếu không có gã, mình cũng không gặp được người thú vị như thế này.
Trình Nhất Thư thầm giật mình. Đúng là oan gia ngõ hẹp, ánh mắt của vị Hoàng đế này... cậu quá quen thuộc rồi, một tên điên cuồng, cố chấp...
Trình Nhất Thư lập tức chuyển sang ánh mắt vô hồn. Cậu thầm nghĩ, liệu bây giờ chạy trốn có còn kịp không?
Chết tiệt, loại người này khó đối phó nhất. Theo kinh nghiệm của cậu, một khi đã khơi dậy hứng thú của loại người này thì gần như không thể thoát được.
Hệ thống mèo con cọ vào cổ Trình Nhất Thư, nằm yên bên cạnh cậu, nhỏ giọng nói:
"Không sao đâu, Thư Thư. Thống Tử có súng, súng bắn tỉa AK, nếu không được thì chúng ta xử hắn."
Trình Nhất Thư cúi xuống xuống, cậu suy nghĩ sâu xa hơn một chút. Gϊếŧ Hạ Chương thì dễ, nhưng gϊếŧ hắn rồi, ai sẽ làm Hoàng đế? Hạ quốc đại loạn, nhiệm vụ của họ phải làm sao? Thái bình vẫn hơn loạn lạc.
[Không đáng, gϊếŧ hắn rất đơn giản, nhưng gϊếŧ hắn rồi, ai sẽ làm Hoàng đế? Hạ quốc loạn lạc, nhiệm vụ của chúng ta phải làm sao? Thái bình vẫn hơn loạn lạc.]
Hệ thống mèo con gật đầu. Cũng đúng, Thư Thư của nó không thể chịu khổ, tiếc là kho bạc nhỏ của nó không còn nữa, nếu không thì dù không làm nhiệm vụ cũng chẳng sao.
Mọi người trong điện đều im lặng như tờ. Nghe vậy, Hạ Chương cười lớn, đứng dậy đi xuống phía dưới, chậm rãi tiến lại gần Trình Nhất Thư.
Khoảnh khắc Hạ Chương đứng dậy, tất cả những người bên cạnh hắn đều quỳ xuống. Cả đại điện chỉ còn Trình Nhất Thư và Hạ Chương vẫn đứng đó.
Mặt Trình Nhất Thư không cảm xúc nhìn Hạ Chương đang mỉm cười bước xuống.
[Người này... điên rồi! Cười cái gì chứ!]
Hạ Chương cười càng lớn, hắn đứng trước mặt Trình Nhất Thư, hơi cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú ngời ngời Thư Thư tiến gần Trình Nhất Thư.
Trình Nhất Thư ngây người, thấy mặt Hạ Chương càng lúc càng gần, cậu hơi ngả người ra sau. Không phải chứ, tên này bị sao vậy, không có việc gì lại đến gần như vậy làm gì.
Hạ Chương đến gần Trình Nhất Thư, bị hương thơm cỏ cây thoang thoảng trên người cậu bao phủ, xoa dịu tâm trạng của hắn. Hắn nhìn khuôn mặt thanh thoát như tiên của người trước mặt, ánh mắt bị đôi môi nhạt màu của cậu thu hút.
Không đẹp, màu quá nhạt, đỏ hơn một chút thì tốt rồi...
Hạ Chương đứng thẳng người dậy, đưa tay đặt lên vai Trình Nhất Thư, nói:
"Sau này... xin chỉ giáo nhiều hơn, Quốc sư đại nhân của ta..."
Tay Trình Nhất Thư trong tay áo lặng lẽ nắm chặt, cậu nhếch môi cười giả tạo:
"Vâng, bệ hạ."