Trình Nhất Thư bật cười, cậu thích bộ dạng đầy phản nghịch của tiểu hệ thống, yêu đương gì chứ? Tất cả đều phải tan!
Việc chia rẽ uyên ương là sở trường của cậu, hệ thống nói không sai, đều là oan gia, có thành đôi cũng không thể hạnh phúc, cậu đây đang tích đức.
Ánh sáng hồng lấp lánh trong đôi mắt đào hoa của cậu dung mạo yêu mị như tiên, vẻ đẹp siêu thực thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ tiếc rằng không có ai nhìn thấy, ngoài phiến đá dưới chân cậu lặng lẽ chiêm ngưỡng.
Hệ thống, khởi động.
Trình Nhất Thư không để ý đến thứ khác, cậu mở cửa hàng hệ thống, nhìn đống vật phẩm bên trong, bất giác cảm thấy nơi này cũng không đến nỗi không thể ở được…
Khi xem xong chức năng tơ hồng, cậu ngẩng đầu nhìn quanh.
Bên mỗi người đều có sợi tơ hồng mờ ảo, kết nối họ với người định mệnh, có tốt có xấu, hợp mệnh mà ràng buộc.
Là chủ hệ thống, Trình Nhất Thư có thể nhìn thấy độ phù hợp của họ và biết được kết cục sau này.
Nhìn quanh một vòng, cậu bị một sợi tơ hồng thu hút. Theo hướng sợi dây, cậu ngẩng lên nhìn người đang ngồi chéo chân trên kia – hoàng đế.
Thấy đống dây như mớ tơ rối trên người hoàng đế, Trình Nhất Thư nhướn mày.
Cậu nhỏ giọng hỏi hệ thống: 【Hệ thống, tại sao tơ hồng trên người hoàng đế nhân gian này nhiều như vậy?】
Hệ thống nhỏ giọng đáp: “Đây là tơ hồng nhân quả, khác với tơ hồng thông thường, ngươi nhìn tên thái giám kia kìa.”
Trình Nhất Thư nhìn sang tiểu thái giám trắng trẻo bên cạnh hoàng đế, sợi dây cậu thấy lúc nãy chính là nối liền với tên thái giám ấy. Cậu nháy mắt mấy lần, suýt chút nữa phì cười.
【Hừm, tiểu thái giám này… đúng là kẻ cuồng si, vì tình lang mà liều mạng, không lạ khi chọn quốc sư… hóa ra là hắn nửa đêm gãi chân người khác, làm đủ trò thần quỷ, không sợ chết sao, mau kết thúc đi, xong rồi ta còn chạy, hệ thống, ngươi muốn đi đâu?】
Mọi người xung quanh rùng mình... chuyện gì đây? Tiếng nói phát ra từ đâu vậy? Người này không muốn sống nữa sao?
Trên cao, Hạ Chương cảm thấy hứng thú, sát khí trong lòng dần tiêu tan, hắn liếc nhìn tiểu thái giám đang run rẩy.
Hắn biết rõ những trò tên thái giám này làm, vốn định xử tử ngay, nhưng vì cuộc sống quá tẻ nhạt, hắn quyết định xem thử gã này toan tính điều gì, từ đó mới tổ chức cuộc bầu chọn quốc sư này.
Sau khi nhìn đám người này, hắn mất hứng, dự tính sẽ gϊếŧ sạch. Thế nhưng, giờ đây lại nảy sinh hứng thú…
Thực sự có thần thật sao?
Hạ Chương vốn chẳng tin thần phật, nhưng hắn hứng thú ngồi thẳng dậy, trên khuôn mặt mỹ lệ mang theo ý cười, ánh mắt hướng về phía phát ra âm thanh.
Khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, lòng hắn khẽ động, ánh lên vẻ hứng thú. Đó là khuôn mặt thế nào nhỉ, diễm lệ như hoa, nhưng cả người lại như tiên nhân chốn thiên cung, hoàn toàn không thuộc về nơi này.
Đối diện với đôi mắt trong veo kia, hắn cong nhẹ môi, ánh mắt mang ý vị khó đoán, kiềm nén du͙© vọиɠ đen tối, hắn muốn vẽ thêm sắc màu khác lên đôi mắt ấy.
Đẹp quá… sao lúc nãy ta không nhìn thấy nhỉ? Một dung nhan thế này, nên ở cạnh hắn. Muốn đi?
Hạ Chương cười tà mị, liếc nhìn tên tiểu thái giám mặt xám như tro tàn, ra lệnh kéo hắn ta xuống. Tiểu thái giám run lên, định nói điều gì đó, nhưng vừa mở miệng đã bị bịt chặt, kéo ra ngoài.
Khi Trình Nhất Thư ngẩng đầu, bóng dáng tiểu thái giám đã biến mất. Cậu còn chưa kịp châm chọc hệ thống, liền nghe hoàng đế bên trên cất tiếng: “Quốc sư… chính là người này…”
Trình Nhất Thư sững sờ, chỉ vào mình, vẻ mặt đầy bối rối???