An Tử Hàn nhìn Hạ Mộc đã hồi phục, nghe bạn mình khen ngợi một cách ngớ ngẩn như vậy mà chẳng hiểu sao mình lại trở thành anh em với người này.
Hồi đó khi trường học được nghỉ, Hạ Mộc cứ nằng nặc đòi đến nhà An Tử Hàn chơi với lý do muốn trải nghiệm cuộc sống của một học sinh giỏi.
An Tử Hàn cũng không hiểu sao một người như cậu lại có thể nghĩ đến việc tiết kiệm ống dưỡng chất để dành cho mình.
"Đồ ăn này mua từ máy bán thức ăn nhanh ở quầy lễ tân của quán rượu. Chính là bằng cái viên trong suốt mà cậu nói muốn giữ làm kỷ niệm ấy, quản lý quán nói đó là tinh hạch tang thi. Tôi giữ lại một viên để cậu sưu tầm, còn lại thì tôi đã nạp hết vào tài khoản chip của hai đứa mình rồi. Tinh hạch cấp một có thể đổi được 100 điểm, dùng điểm để thuê phòng hoặc mua nhu yếu phẩm đều được."
Lần này An Tử Hàn không còn châm chọc Hạ Mộc nữa. Hai người trước đây vốn cứ gặp là cãi nhau, nhưng sau khi trải qua sinh tử khiến An Tử Hàn đã có cảm nhận khác về Hạ Mộc, về con người mà hắn ta thường cho là tứ chi phát triển chẳng hiểu sự đời.
Hạ Mộc nhìn An Tử Hàn không còn lời lẽ chua ngoa như thường lệ, đột nhiên cảm thấy có đôi chút không quen khi thấy hắn ta không còn kiêu căng xa lánh mình nữa.
"Tử Hàn, cái đó gọi là tinh hạch à? Thì cứ ùng thôi. Vậy có phải chỉ cần mình gϊếŧ nhiều tang thi hơn là sẽ có thêm nhiều tinh hạch đúng không, rồi cứ thế có thể mua đồ ăn ngon như này mãi, không cần uống thứ dưỡng chất kinh khủng kia nữa à?"
Sau khi đã ăn món ngon này, Hạ Mộc chợt nghĩ về những bữa ăn với ống dưỡng chất chẳng khác gì dầu máy, lập tức quyết tâm không muốn uống nó nữa.
Về điểm này thì An Tử Hàn hoàn toàn đồng ý. Hắn ta cũng không muốn uống ống dưỡng chất nữa, nhưng hắn ta vẫn phải đưa Hạ Mộc về nhà.
"Thế cậu không định về nhà à? Quán rượu này không đi theo chúng ta được đâu."
"Tử Hàn, thật ra về hay không cũng không quan trọng nữa. Ở nhà ngoài anh trai tôi thì chẳng có ai để ý đến tôi cả. Bốn ngày trước ống dưỡng chất đã mất liên lạc với anh ấy rồi. Nhưng tôi có để lại ám hiệu, chắc chắn anh ấy sẽ tìm được chúng ta."
Nghe Hạ Mộc nhắc đến anh trai, An Tử Hàn chợt nghĩ đến người anh cùng mẹ khác cha của mình là Hứa Mặc Phi. Ngoài người đàn ông đó ra thì trong nhà chỉ có bố là quan tâm đến hắn ta, nhưng bố đã biến thành tang thi.
"Hạ Mộc, cậu chắc là anh cậu sẽ tìm được đến đây chứ? Bốn ngày trước tôi cũng mất liên lạc với anh trai."
"Tử Hàn, tôi chắc chắn, cực kỳ chắc chắn. Anh tôi nhất định sẽ tìm được đến đây. Ám hiệu tôi để lại là ám hiệu đặc biệt của đội anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ tìm được chúng ta."
Hạ Mộc nhìn An Tử Hàn đầy kiên định.
"Vậy chúng ta ở lại đây đợi họ. Quản lý quán nói quán rượu này rất an toàn, tang thi không vào được. Chỉ cần chúng ta cố gắng mạnh lên, liên tục gϊếŧ tang thi để lấy tinh hạch, chúng ta có thể ở lại đây mà không cần phải rời đi."
An Tử Hàn nghe lời Hạ Mộc, suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định. Nếu anh trai mình quay về thành Khánh Dương, chắc chắn sẽ phải đi qua thành Cảnh Nguyên.
Hai người vừa ăn vừa thảo luận về kế hoạch tiếp theo. Ăn xong cả hai không hẹn mà cùng lao thẳng vào nhà vệ sinh.
"Tử Hàn, cho tôi tắm trước đi, tôi sắp bị mùi của chính mình làm ngất rồi."
"Không được, tôi cũng phải tắm, tôi sắp bốc mùi rồi đây. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ bẩn thế này, không chịu nổi nữa rồi."
An Tử Hàn và Hạ Mộc chia ranh giới, mỗi người đứng chặn một bên cửa nhà vệ sinh, ai cũng không chịu nhường ai bởi vì đều muốn vào trước.
"Hay là, cùng vào?"
"Hay là, oẳn tù tì?"
Cả hai đồng thanh đưa ra giải pháp.
"Ai mà muốn vào cùng chứ? Hạ Mộc, cậu đúng là biếи ŧɦái!"