Nghĩ đến số tinh hạch mà mình đã giấu kín, cô ấy quyết định lát nữa sẽ tìm lúc Phí Lực không có ở đó mà nạp toàn bộ số tinh hạch thành điểm. Như vậy sẽ không lo bị mất hay bị Phí Lực phát hiện.
Dù sao thì điểm được lưu trong chip, lại có thể đặt mật khẩu, nên cô ấy cũng không sợ hắn biết.
"Được rồi, sau này nhờ Phí Lực mua thức ăn nhanh giúp em nhé. Bây giờ em chỉ còn người chồng duy nhất là anh, thật may là còn có anh."
"Ha ha, thê chủ, em biết mà, lúc nào anh cũng trung thành và yêu thương em nhất. Em yên tâm đi thê chủ, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em. Còn chuyện cưới thêm chồng mới, trong vòng một năm nữa chúng ta cưới cũng không vấn đề gì."
Phí Lực nghe thấy lời Thuần Lan nói, hắn nghĩ một lúc rồi trả lời.
Hắn không muốn Thuần Lan cưới thêm người chồng nào nữa, nhưng nếu không cưới, cơ thể Thuần Lan sẽ từ từ bị lão hóa. Tuy nhiên, vì số liệu về việc người chồng qua đời còn chưa đủ nên họ vẫn còn thời gian một năm, không cần phải vội.
Phí Lực và Thuần Lan chọn một phòng đơn, cả hai làm thủ tục thuê phòng với giá 60 điểm một đêm. Phí Lực lại mua thêm đồ ăn nhanh, rồi chuẩn bị quay về phòng.
"Phí Lực, hay là mình thuê thêm vài đêm nữa đi, dù dùng hết một phần điểm cũng không sao, ngày mai chúng ta có thể ra ngoài gϊếŧ tang thi, như vậy mai không cần phải ra quầy gia hạn thuê mà có thể trực tiếp về phòng nghỉ ngơi."
Nghe lời Thuần Lan nói, Phí Lực biết rằng đó là do cô ấy cảm thấy thiếu an toàn khi hắn chỉ cho cô ấy hai viên tinh hạch.
"Vậy được, quản lý quán, gia hạn thêm năm đêm nữa cho chúng tôi."
Cả hai lại tốn thêm 300 điểm để gia hạn, Phí Lực chỉ còn chưa tới 400 điểm trong tay từ 800 điểm ban đầu.
Tại quán rượu, Trảm Quân Quân không rảnh để ý đến mọi chuyện vì cô vừa phát hiện ra một con tang thi rất mạnh. Nó nhanh nhẹn hơn những con tang thi khác, tốc độ rất nhanh, ngay cả khả năng phòng thủ cũng vượt trội.
Trảm Quân Quân dùng hệ lôi cấp hai giật nó mười mấy lần nhưng vẫn không hạ gục được nó.
Cảnh này lọt vào mắt hai người đứng trong tòa nhà văn phòng thành Cảnh Nguyên gần đó.
"Đội trưởng, nhìn kìa, ở phía quán rượu ba tầng kia có một người phụ nữ đang đối phó với tang thi cấp hai.”
“Không ngờ thành Cảnh Nguyên này lại phát triển nhanh đến vậy, tang thi đã tiến hóa rồi, lại còn có phụ nữ dám ra ngoài đối phó với tang thi, thật không thể tin được. Không phải phụ nữ đều sợ mấy thứ này sao? Chẳng lẽ chồng cô ta đều chết hết rồi à?"
Cổ Mặc Diệp vừa hét với người phía sau vừa tự lẩm bẩm.
"Đừng có đùa nữa Mặc Diệp, tiếp tục tìm Hạ Mộc và An Tử Hàn đi." Tần Quân Nghiêm không để ý đến lời Cổ Mặc Diệp nói, nhắc nhở anh ta tập trung vào mục tiêu của họ.
Hai người vốn ở lại thành Lưu Sa số 99, luôn ở ngoài thành chiến đấu với ma thú ngoài hành tinh.
Không ngờ một ngày nọ thiên thạch rơi xuống, trong lúc hai người họ thức tỉnh dị năng, một đồng đội vì bảo vệ họ mà bị tang thi cào trúng dẫn đến nhiễm bệnh. Người đó vẫn kiên trì đứng gác ngoài cửa cho đến khi hai người họ tỉnh lại.
Trước khi hoàn toàn biến thành tang thi, người đó đã yêu cầu họ gϊếŧ mình rồi giúp chăm sóc cho em trai của người đó, em trai Hạ Mộc của người đó vẫn còn đang chơi ở nhà một người bạn.
"Biết rồi, đội trưởng."
Nghe Tần Quân Nghiêm nói, Cổ Mặc Diệp cũng nghiêm túc bắt đầu tìm kiếm. Họ đã lần theo ám hiệu của Hạ Mộc dọc đường để đến thành Cảnh Nguyên, nhưng sau lại mất dấu.
Ám hiệu đó là ám hiệu đặc biệt của đội họ, chắc chắn là do Hạ Kim dạy Hạ Mộc, không thể sai được.
Hạ Mộc vừa mới tỉnh dậy, hiện tại đang ăn vồ vập ngấu nghiến đồ ăn mua từ máy bán thức ăn nhanh với An Tử Hàn.
"Ngon quá! Tử Hàn, cậu lấy đồ ăn này ở đâu thế? Trời ơi, hạnh phúc quá! So với mấy cái ống dưỡng chất kia thì đồ ăn này còn ngon hơn cả đồ mà đầu bếp giỏi nhất của thành chủ làm ra."