"An Tử Hàn, cậu vẫn còn là con nít à? Còn oẳn tù tì nữa."
Cả hai lại đồng thanh nói cùng lúc, An Tử Hàn ra dấu tay bảo Hạ Mộc nói trước.
"Oẳn tù tì, ai thắng thì tắm trước."
Hạ Mộc nhìn An Tử Hàn, An Tử Hàn là học sinh giỏi siêu thông minh, nhưng không lẽ đến mấy trò dựa vào may mắn này mà hắn ta cũng thắng luôn được sao?
"Được, không cho phép gian lận."
"Oẳn tù tì..." Cả hai cùng hô rồi giơ tay ra, thể hiện lựa chọn của mình.
Hạ Mộc, ra lá.
An Tử Hàn, ra kéo.
"Tôi trước." An Tử Hàn vừa nói xong, nhân lúc Hạ Mộc không để ý mà lập tức lao vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.
Hạ Mộc thấy An Tử Hàn muốn đóng cửa, cơ thể phản xạ nhanh hơn não bộ lập tức ngăn lại.
"Không được, làm lại, đâu có quy định chỉ một lần quyết định thắng thua, ba lượt thắng hai."
"Ai mà chơi với cậu ba lượt thắng hai chứ, đã cá thì phải chịu thua, không được ăn vạ." An Tử Hàn sẽ không đồng ý cho Hạ Mộc giở trò.
"Không, cậu chắc chắn gian lận, nếu không thì tại sao mỗi lần đều chọn cách này để giải quyết, mà lần nào cậu cũng thắng?"
Hạ Mộc nhìn An Tử Hàn, nhớ lại khoảng thời gian chơi ở nhà hắn ta, mỗi lần hai người có bất đồng là An Tử Hàn luôn dùng cách này để giải quyết, thế mà lần nào cũng thắng.
"Cậu rút chân ra khỏi cửa thì tôi sẽ nói cho cậu biết lý do." An Tử Hàn nhìn chân của Hạ Mộc đang chặn cửa, bất lực nói.
"Không nói là cún con."
"Được."
Hạ Mộc rút chân về, An Tử Hàn ngay lập tức đóng cửa lại.
"Này, An Tử Hàn, cậu vẫn chưa nói lý do tại sao mà?"
An Tử Hàn nghe thấy tiếng Hạ Mộc không phục ngoài cửa, hắn ta mở vòi sen lên, vừa tắm vừa nói.
"Có một bài báo trên một tạp chí của thành nào đó từng đăng bài viết về "Kéo thắng trước". Nó chỉ ra rằng chiến lược này có cơ sở tâm lý học.”
“Luật chơi là đá đập kéo, kéo cắt lá, lá bao đá. Và theo nghiên cứu tâm lý, người chơi thường ra đá đầu tiên. Người tinh ý hơn sẽ chọn ra lá trước.”
“Với cái đầu của cậu, chắc chắn cậu nghĩ rằng tôi sẽ ra đá, nên cậu ra lá, còn tôi ra kéo, thế là tôi bất ngờ thắng cậu. Đó chính là chiến lược "Kéo thắng trước"."
Nói xong, An Tử Hàn không thèm để ý đến Hạ Mộc đang bực bội ngoài cửa nữa.
"Cậu là hồ ly chuyển kiếp à? Sao học sinh giỏi mà lại đọc mấy tạp chí vô lý thế này chứ!"
Hạ Mộc tỏ rõ sự không phục.
Là một vận động viên thể thao, Hạ Mộc cảm thấy rằng học sinh giỏi như An Tử Hàn chỉ toàn dùng đầu óc đi bắt nạt người khác. Lần sau nhất định phải thi đấu tay chân mới được.
Còn anh trai Hứa Mặc Phi của An Tử Hàn thì lúc này đang dẫn theo Nhan Ly Hiên và Tô Thần, liên tục di chuyển trên đường phố của thành Cảnh Hưng số 160.
Hai ngày trước, xe chiến giáp liên hành tinh của họ bị một bầy đại bàng đột biến tấn công, kính chắn gió của phi thuyền bị vỡ khiến họ buộc phải hạ cánh khẩn cấp.
Sau đó, ba người họ chỉ có thể lái chiếc xe liên hành tinh của Tô Thần để tiếp tục hành trình.
"Tô Thần, vết thương của Ly Hiên sao rồi?" Hứa Mặc Phi ngồi ở ghế lái, hỏi tình hình ở ghế sau.
Vừa rồi cả ba người bị một bầy tang thi vây hãm, trong đó có một tang thi cấp ba và hai tang thi cấp hai, Nhan Ly Hiên không may bị tang thi cào trúng vào lưng.
"Anh Hứa, chúng ta phải tìm chỗ dừng lại nghỉ ngơi đã. Tạm thời em đã khống chế vết thương của Ly Hiên rồi, nhưng cậu ấy đang hôn mê. Muốn hoàn toàn loại bỏ virus tang thi trong cơ thể cậu ấy thì em không thể làm trên xe được, với lại thuốc khử trùng cũng đang ở trong cốp xe, giờ không lấy ra được."
Tô Thần trả lời khi nghe thấy câu hỏi của Hứa Mặc Phi, đồng thời đề nghị.
"Được, cậu ngồi yên trông chừng cậu ấy, anh sẽ tăng tốc để tìm nơi dừng chân."