Tận Thế Thành Chủ Nông Trại

Chương 7

Ngắm nhìn thành quả của mình làm ra Bảo An rất mãn nguyện, mảnh đất cạnh rừng trúc đã được cậu và Trọng Nghĩa trồng đầy cây ăn quả, hai người họ còn làm thêm 1 giàn nho cạnh nhà tranh.

Nhiệm vụ của Bảo An bây giờ ngoài tiếp tục mua hạt giống thì chính là pha linh tuyền để tưới rau. Những loại rau này không thể tưới thẳng bằng nước linh tuyền được mà phải pha thật loãng… thật loãng, một thùng to chỉ cần cho một giọt, nếu không cây sẽ bị thừa linh khí mà chết. Bảo An nghĩ chắc chắn đống hạt rau trước kia cậu trồng là bị no linh khí nên mới không mọc lên được chứ không phải do cách trồng của cậu có vấn đề đâu, nhỉ???

“Mấy bữa nữa chúng ta phải bắt một ít giun đất thả vào không gian để giúp đất luôn tơi xốp và tăng độ phì nhiêu, cũng bắt thêm ít ong và các côn trùng để chúng có thể giúp thụ phấn cho cây.” Trọng Nghĩa nghĩ nghĩ rồi lên kế hoạch.

“Rõ, chỉ huy!” Bảo An hiện giờ hoàn toàn là trong trạng thái Trọng Nghĩa sai đâu cậu liền nghe đấy.

Thấy Bảo An để tay lên trán theo kiểu chấp hành mệnh lệnh trong quân đội Trọng Nghĩa liền phì cười: “Đồ ngốc bảo nhà em, bớt bày trò đi.”

“Hì… Hì, giờ anh là chỉ huy của em nha! Anh chỉ đâu em liền đánh đó.” Bảo An chẳng ngại, xán lại xum xue nịnh nọt anh như con cún con.

Trọng Nghĩa nhìn cậu với ánh mắt đầy khinh bỉ, anh chọc chọc trán cậu mắng yêu: “Chỉ bằng tay chân lèo khèo của em?”

“Anh là đồ con heo, đây là em ví dụ có được không?” Bảo An thấy bản thân bị coi thường nên tức giận lộ tính tình.

“Ồ, ví dụ này của em cũng quá không thực tế rồi.”

“Hừ… Em không thèm nói chuyện với anh nữa!”

Thấy Bảo An tức giận bỏ đi, Trọng Nghĩa cười lớn còn cố với theo trêu trọc: “Thế không coi anh thành chỉ huy nữa à?”

“Đồ chỉ huy thối nhà anh, em đây chính là đi làm nhiệm vụ.” Hét lại với Trọng Nghĩa một câu như vậy Bảo An liền lạch bạch bỏ chạy về phòng.

.

“Tèng… Téng… Teng” Bảo An phi ra khoe với Trọng Nghĩa chiếc vợt trắng: “Anh coi em có gì nè?”

Trọng Nghĩa ngu ngơ hỏi lại: “Em cầm vợt làm gì thế?”

“Không phải anh nói phải bắt côn trùng cho vào không gian sao? Em liền mua vợt côn trùng nha!” Bảo An hùng hồn tự tin nói.

Trọng Nghĩa: “...”

“Rồi em định đi đâu bắt?”

“Em tìm hiểu kỹ rồi nhé, hôm trước em thấy bên bãi đất trống gần sân vận động có nhiều bướm lắm nha!”

“Nên em định dùng cái vợt này để bắt bướm cho vào không gian?”

“Đúng vậy, đúng vậy. Anh thấy em có chu toàn không?” Cậu hớn hở khoe, ánh mắt sáng bừng chờ đợi Trọng Nghĩa khen ngợi.

“Ừm… Em có biết bướm sinh sản ra gì không?”

“Sâu nha…”

“Vậy em định cho nó vào ăn hết rau của chúng ta sao?”

“Ai nha, vậy phải làm sao giờ?” Nghe vậy Bảo An liền xoắn xuýt không biết phải làm sao. Cậu không am hiểu gì về việc làm nông hết nên chỉ biết trưng cầu ý kiến của Trọng Nghĩa.

“Chúng ta có thể mua ong giống thả vào vừa giúp thụ phấn vừa tạo mật để ăn.” Trọng Nghĩa thấy Bảo An sắp khóc tới nơi liền giúp cậu lên kế hoạch.

“Đúng nha, đúng nha!” Bảo An gật gật đầu đồng ý.

Thấy Bảo An lấy lại hoạt bát, Trọng Nghĩa tiếp tục hiến kế: “Có thể bắt bọ rùa chúng sẽ ăn rệp tránh cây bị bệnh. Nếu muốn em cũng có thể bắt vài con bướm vào cũng được sẽ tạo hệ sinh thái tốt hơn, chỉ cần bắt thêm chút bọ ngựa và bọ gai vào để chúng giúp em tiêu diệt sâu.”

“Được nha, được nha!” Bảo An tiếp tục gật đầu đồng ý.

Trọng Nghĩa từ từ nhử cậu, mỗi đáp án anh đưa ra khiến cậu càng nghe càng tin phục, mắt tỏa sáng như ánh sao.

“Còn phải bắt bọ hung nữa không những tốt cho cây trồng mà còn dọn dẹp vệ sinh vật nuôi. Tuy rằng chúng ta xác định sẽ nuôi ở trên đảo nhưng cũng không thể để mặc phân của chúng được.”

“Đúng nha, sao em không nghĩ ra nhỉ?” Bảo An nhịn không được vui vẻ reo lên.

“Được rồi, em đi bắt bướm của em đi.”

“Ồ, vậy em đi đây, bai bai!” Bảo An rất biết nghe lời, ngốc ngốc ôm vợt côn trùng của mình ra sân vận động tìm bướm.

Trọng Nghĩa buồn cười nhìn cậu: “Bai bai…”

Sau hai tuần không gian của hai người đã được chỉnh lý và gieo trồng khá là đầy đủ. Ngay cả bãi bồ công anh cũng bị Trọng Nghĩa nhổ bỏ và thay vào đó trồng đầy ớt, gừng, tỏi, tiêu… Trọng Nghĩa bảo gia vị góp phần rất quan trọng cho hương vị của món ăn, mà khi tận thế thì chắc chắn sẽ chẳng có ai nghĩ đến chúng vì vậy bọn họ phải tích trữ thật nhiều.

Không chỉ có vậy, trên đảo còn được Trọng nghĩa trồng đủ các loại củ như khoai tây, khoai lang, củ mài,.... thậm chí còn trồng cả lúa cạn và thả một đống côn trùng vào để gia cầm có thể tự tìm thức ăn tự nhiên.

Sau khi hoàn tất bọn họ thả trước một đàn gà con lên đảo, xong xuôi tất cả họ mới bắt đầu kế hoạch đi Thành Phố Cam Trang.

.

Bảo An ngồi trên máy bay ngâm nga hát theo nhạc. Sau hai tuần chân Trọng Nghĩa đã khỏi hẳn, đồ đạc cũng như cây giống cùng hạt giống cũng đã chuẩn bị đầy đủ, hai người quyết định đi đến thành phố Cam Trang.

“Anh này, tới nơi mình đi lặn trước hay đi chợ đồ cổ trước?” Bảo An không có việc gì làm nên buồn chán mà kiếm chuyện nói với Trọng Nghĩa.

“Anh nghe nói là một tuần nữa sẽ mở bán đấu giá ở chợ đồ cổ nên chúng ta sẽ đi lặn trước, tới lúc đấu giá thì đi chợ đồ cổ cũng được.”

Bảo An mặt ửng đỏ hào hứng “Ồ, được nha! Lâu lắm rồi em không được ăn hải sản.”

Trọng Nghĩa buồn cười véo véo má Bảo An, độ này được chăm sóc tốt nên má bánh bao của cậu đầy đặn hẳn lên, càng nhìn càng đáng yêu chỉ muốn ăn luôn vào bụng.

Bảo An vội tránh khỏi bàn tay độc ác của Trọng Nghĩa: “Không được véo nha sẽ làm mặt em bị xệ đó.”

Ngày xưa tuy được ăn đầy đủ nhưng dù sao cũng toàn là ăn nhờ ở đậu nên Bảo An cũng chỉ có thể được lấp đầy bụng. Sau khi gặp Trọng Nghĩa được anh chăm sóc thì cậu sống trong cảnh vô lo vô nghĩ, lại được anh nấu cho toàn món ngon đầy đủ chất, bữa nào cũng ăn đến no căng nên người đầy đặn hơn, má bánh bao có da có thịt hơn.

Trọng Nghĩa liền có sở thích véo véo má cậu, thỉnh thoảng còn véo véo mông cậu nữa chứ! Trêu chọc cậu “ấy ấy” xong lại “ấy ấy” cậu, nhưng mà lần nào cũng không chịu làm tới bước cuối cùng.

Xuống sân bay Bảo An cảm giác như được sống lại vậy. Đây là lần đầu tiên cậu đi máy bay, vì quá căng thẳng và hưng phấn nên bị say, cả người cậu ỉu xìu thiếu sức sống, đi loạng choạng như sắp ngã. Trọng Nghĩa nhìn không nổi liền vớt cậu bế lên bằng một tay, một tay cầm va li kéo ra ngoài. Đồ đạc của cả hai ở tất trong không gian nên họ chỉ cần một va li và một ba lô nhỏ cho Bảo An đeo trên lưng để lòe thiên hạ là được.

“Cố gắng chịu, anh đặt khách sạn gần đây, chỉ mất 15 phút ngồi xe thôi.” Nhìn cậu như xác chết Trọng Nghĩa đau lòng muốn chết vừa gọi xe vừa xoa lưng để cậu thoải mái hơn.

“Còn phải đi xe nữa sao?” Bảo An ôm cổ Trọng Nghĩa ỉu xìu hỏi, cậu đã bị say máy bay rồi giờ lên xe lại say xe nữa chắc chết luôn quá.

“Chỉ một lát thôi, tới khách sạn liền để em nghỉ ngơi đủ, chịu không?”

“Nhưng giờ em khó chịu lắm.” Dù biết không còn cách nào nhưng cậu vẫn phải nũng nịu chút để anh phải thương cậu chết đi mới thôi.

Trọng Nghĩa hôn hôn đầu cậu an ủi rồi tựa trán anh vào trán cậu: “Anh biết Ngốc Bảo của anh mệt mà, nhưng giờ không nhanh về khách sạn nghỉ thì em sẽ càng mệt hơn đó.”

“Vậy được rồi!” Bảo An vùi mặt vào vai Trọng Nghĩa giả chết.

Anh hôn đầu cậu an ủi: “Bé ngoan của anh!”

Lên xe Trọng Nghĩa liền ôm chặt Bảo An, cậu cũng hưởng thụ để anh ôm vào lòng, giấu mặt vào ngực anh, hít mùi hương của anh để không phải ngửi mùi khó chịu trên xe. Dần dần Bảo An ngủ quên trên xe lúc nào không hay, dù được Trọng Nghĩa bế ra đưa vào phòng khách sạn cũng không biết gì.