“Ưm… Trọng Nghĩa…”
Trọng Nghĩa đang ngồi trên đầu giường đọc sách, thấy Bảo An dậy liền bỏ sách xuống đỡ cậu vào lòng: “Em tỉnh rồi sao? Còn thấy mệt không?”
Bảo An dựa vào ngực anh lắc đầu: “Mấy giờ rồi anh?”
“Đã 7 giờ tối rồi, em đói không?”
“Em khát nước…” Cậu mệt mỏi trả lời.
Trọng Nghĩa đỡ Bảo An tựa lên gối rồi lấy linh tuyền trong không gian ra bón từng chút một cho cậu tránh cậu bị sặc: “Giờ đi ăn tối nhé?”
Bảo An gật nhẹ đầu, cậu đúng là có chút đói, tính ra từ sáng tới giờ cậu chưa có gì vào bụng.
“Em muốn xuống sảnh ăn hay là gọi lên đây?”
“Xuống sảnh đi, em muốn đi lại một chút, ăn xong em muốn đi ngắm biển.” Vì được uống linh tuyền nên hiện tại Bảo An cũng không còn quá mệt, có thể hoạt động một chút cho thư giãn.
“Được, đều nghe em.” Trọng Nghĩa bế cậu vào phòng tắm, rửa ráy xong mới dắt tay cậu xuống phòng ăn: “Em muốn ăn gì?”
“Em thèm lẩu.”
“Lẩu hải sản nhé?”
Bảo An cười cười gật đầu. Trọng Nghĩa thấy cậu đồng ý liền gọi đồ, sợ cậu vẫn mệt nên anh sang ngồi cạnh để tiện chăm sóc cậu.
Trong khi đợi đồ ăn lên Bảo An cầm lấy tay Trọng Nghĩa nghịch nghịch: “Anh ơi, bao giờ thì mình đi lặn bắt hải sản?”
Trọng Nghĩa khẽ cười nhìn Bảo An, đã mệt sắp chết rồi mà vẫn thương nhớ tới hải sản, không hiểu sao cậu chấp nhất với chúng đến vậy: “Để mai, nếu em hết mệt rồi thì chúng ta đi.”
Bảo An hào hứng nói: “Em hết mệt rồi, nhưng mà em không biết bơi cũng chẳng biết lặn.”
Trọng Nghĩa xoa đầu cậu: “Không cần sợ mai anh sẽ dạy em, nếu không được em cứ ở trên tàu chơi, anh sẽ xuống bắt cho em.”
Cậu lắc lắc đầu không đồng ý: “Em muốn tự xuống bắt cơ…”
“Được, có bộ đồ lặn nên không quá khó đâu, còn thời gian chúng ta cứ từ từ rồi học, nhé?”
“Vâng ạ!” Bảo An mỉm cười ngọt ngào tựa vào vai anh.
Đồ ăn được mang ra, Bảo An ngồi thẳng dậy hăng hái tinh thần sẵn sàng chiến đấu. Trọng Nghĩa mỉm cười cho đồ vào sẵn sàng nhiệm vụ vỗ béo vợ: “Cứ ăn bình tĩnh thôi… Cẩn thận bỏng đó!” Anh vừa bóc vỏ tôm cho cậu vừa dặn dò.
“Em iết ồi mà, anh ông ải o âu (Em biết rồi mà, anh không phải lo đâu).” Bảo An vừa ăn vừa lúng búng nói. Lâu lắm rồi cậu mới được ăn hải sản tươi mà ngon thế này nên không nhịn được ăn nhanh hơn mọi khi.
Trọng Nghĩa vừa gắp cho Bảo An vừa tự mình ăn mà tốc độ cũng không hề kém cậu, rèn luyện ở trong quân đội quen rồi, không ăn nhanh không được. Chẳng mấy chốc mà một nồi lẩu bị hai người đánh bay, Bảo An vỗ vỗ bụng thoải mái ngồi ườn trên ghế: “Ngon quá à, lâu lắm rồi em mới lại được ăn hải sản đó.”
“Anh biết rồi, sau này sẽ cho em ăn đến ngán thì thôi.” Trọng Nghĩa buồn cười xoa bụng cho cậu.
“Hì… Hì, anh là tốt nhất!” Bảo An nở nụ cười chân chó nịnh nọt Trọng Nghĩa.
“Giờ mới biết khen anh tốt hửm?” Trọng Nghĩa nhướng mày trêu chọc nhìn cậu.
Bảo An lắc đầu nguầy nguậy cố gắng tỏ lòng thành: “Anh lúc nào cũng tốt hết á!”
Trọng Nghĩa phì cười không trêu chọc cậu nữa: “Được rồi, giờ em muốn đi đâu nào?”
Bảo An vừa được cho ăn no, giờ tinh thần cậu tràn đầy hăng hái chỉ muốn đi chơi: “Em nghe nói ở gần đây có chợ đêm đó, chúng mình đi chơi đi.” Cậu giương ánh mắt xoe tròn nhìn anh.
“Em vừa mới ăn no xong đấy? Liệu còn bụng để mà ăn nữa không?”
Cậu xua xua tay nói: “Không lo, không lo, đi bộ một chút là tiêu ý mà.”
Trọng Nghĩa cũng đến chịu thua với cậu: “Được rồi, tùy em quyết định.”
Bảo An vui mừng vội vàng đứng dậy kéo anh đi.
.
Ở chợ đêm không chỉ có đồ ăn mà còn có cả quà lưu niệm, quần áo cùng khu vui chơi nữa. Đây là lần đầu tiên Bảo An được cảm nhận cảm giác đi chợ đêm là thế nào.
Lần đầu tiên Bảo An mua đồ mà không cần phải lo nghĩ đến giá cả vì bên cậu đã có một túi tiền hình người rồi, cậu vui vẻ tung tăng đi hết khu này đến khu khác. Chơi bời ăn uống đã đời tới tận nửa đêm Bảo An mới tiếc nuối bị Trọng Nghĩa cưỡng ép về khách sạn nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau hai người chỉ ăn uống đơn giản, một lát bánh mì và cốc sữa liền đi ra bãi lặn. Trọng Nghĩa thuê riêng một huấn luyện viên và một chiếc tàu để hai người đi thoải mái, không bị người khác ảnh hưởng. Cái chính là anh muốn tiện nghi để bọn họ có thể dễ dàng bắt hải sản vào không gian mà không bị ai phát hiện.
Tới bãi lặn, đầu tiên Trọng Nghĩa giúp Bảo An mặc bộ đồ lặn và đeo bình oxy, sau đó anh cũng tự mình chuẩn bị mà không cần tới sự giúp đỡ của huấn luyện viên. Xong xuôi tất cả hai người mới nghe huấn luyện viên lưu ý những điều cần thiết và cuối cùng mới bắt đầu lặn. Trọng Nghĩa thuê huấn luyện viên chủ yếu là để phòng trường hợp xấu xảy ra thôi chứ anh hoàn toàn thừa sức có thể đem theo Bảo An.
“Đừng sợ, anh xuống trước rồi sẽ đỡ em xuống.” Thấy Bảo An căng thẳng Trọng Nghĩa tiến lại vuốt đầu cậu an ủi.
Bảo An lắc đầu nói: “Em không sao đâu, anh đừng lo cho em!”
Anh cũng không nói gì nữa chỉ cười cười rồi đội mũ lên nhảy xuống: ‘Lần đầu ai cũng căng thẳng thôi, nhưng khi đã quen rồi sẽ thấy thú vị!’
Thấy Trọng Nghĩa dang tay ra hiệu bảo cậu xuống, Bảo An hít một hơi thật sâu đội mũ lên rồi từ từ trườn xuống, cậu hơi sợ nên không dám nhảy thẳng xuống giống như anh.
Bảo An được Trọng Nghĩa kéo xuống càng ngày càng sâu, càng xuống dưới cảnh vật càng đẹp khiến cậu hào hứng quên luôn cả sợ hãi.
Những con cá đủ hình dáng bơi qua lượn lại trước mặt cậu, từng lá dong biển mềm mại nhẹ nhàng lướt qua bàn tay cậu, những rặng san hô đầy màu sắc trải dài như những tấm thảm, tất cả tạo nên một cảnh sắc khiến Bảo An chẳng thể nào quên.
Khi ở phía trên có thể còn cảm thấy sợ hãi, nhưng xuống tới đây nhìn những cảnh sắc này Bảo An chỉ còn nghe được trái tim mình đập thình thịch, quá đẹp đẽ, đã nhìn thấy rồi thì chẳng ai có thể quên được. Bảo An múa múa chân tay muốn bày tỏ niềm vui với Trọng Nghĩa, tiếc là mồm cậu đang ngậm ống thở nên chẳng thể nói được.
Khi đã ngắm cảnh chán chê rồi, Bảo An mới chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình. Cậu ngượng ngùng quay lại nhìn Trọng Nghĩa, anh đang tất bật bắt hải sản bỏ vào không gian trong khi cậu vui chơi quên lối về.
Không thể để anh thấy cậu chỉ biết lười biếng như vậy được, Bảo An như được tiêm máu gà mà lao vào tìm bắt hải sản. Thấy con gì cậu cũng bắt, thậm chí khi thấy đầu san hô nào mà đẹp cậu cũng tóm luôn vào, ngay cả những loài sứa và động vật biển miễn là đáng yêu cậu đều thu vào hết. Nói chung không cần biết là có thể ăn được hay không miễn là đẹp đều được cậu thu vào, chẳng hạn như viên đá khổng lồ có màu trắng ngà…
Trọng Nghĩa vẫn luôn để ý đến Bảo An, nhưng anh cũng không quan tâm lắm là cậu thu gì vào, ngày hôm nay chủ yếu là để dạy cậu lặn và cho cậu vui chơi làm quen với áp suất dưới biển là được rồi. Khi thu đồ vào không gian Trọng Nghĩa chú tâm vào chất dinh dưỡng hơn như: tôm, cua, bào ngư,... Thậm chí có một con cá mập tò mò về hai người đi qua chào hỏi cũng được anh đặc cách mời vào không gian chơi.
Sau 45 phút Trọng Nghĩa lại gần Bảo An, đưa cậu đi lên, lần đầu tiên lặn chỉ nên trong khoảng thời gian đó thôi, sau khi quen rồi thì sẽ tính tiếp. Đưa cậu lên tới tàu xong anh tiếp tục lặn xuống bắt hải sản. Trong lúc buồn chán ngồi một mình trên thuyền đợi Trọng Nghĩa về, Bảo An luôn nhìn vào trong không gian kiểm kê những thứ được anh thu vào.