Tận Thế Thành Chủ Nông Trại

Chương 6: [H] nhẹ

Sau một đêm nằm co ro ngủ trên ghế sô pha, bây giờ Bảo An lại ngồi đối diện Trọng Nghĩa. Tình cảnh không khác gì ngày hôm qua lúc cậu mới được anh chuộc về.

“Chuyện hôm qua cậu kể nghe rất khó tin, để có thể hoàn toàn chấp nhận thì tôi cần thời gian, nhưng tôi vẫn lựa chọn tin tưởng cậu!” Cả đêm qua Trọng Nghĩa cũng không ngủ được chút nào, anh dành cả đêm để bình tĩnh và suy nghĩ lại.

Sau khi suy nghĩ kỹ Trọng Nghĩa lại thấy như vậy cũng tốt, ít nhất anh đã hiểu vì sao khi thấy cậu anh lại có cảm giác thân cận với cậu. Đơn giản vì cậu là người quan trọng đến mức đời trước anh sẵn sàng dùng cả tính mạng để bảo vệ.

Bảo An thở ra nhẹ nhõm, nhìn cậu hùng hổ kể với tâm thế sống chết mặc bây vậy thôi chứ thật ra cậu cũng rất lo sợ, sợ anh không tin cậu, sợ anh nghĩ cậu bị điên. May mắn, hai năm trong tận thế cho thấy cậu không chọn nhầm chồng.

“Vậy nên em muốn mua lương thực để bỏ vào không gian, nhưng mà… Em không có tiền vì vậy cái này cần anh xuất lực rồi!” Bảo An thỏ thẻ nói với Trọng Nghĩa.

“Đây mới là lý do chính cậu ngả bài với tôi phải không? Nếu không phải không có tiền thì cậu cũng đâu nói sự thật cho tôi nhỉ?” Anh nhíu mày, ánh mắt nhìn Bảo An đầy nguy hiểm.

“Không phải vậy mà.” Bảo An cảm thấy đau lòng và tủi thân, cậu đã lật hết mọi bí mật cho Trọng Nghĩa rồi mà anh vẫn còn nghi ngờ mục đích của cậu: “Em chắc chắn sẽ nói, ngoài anh ra em không còn ai để tin tưởng nữa hết. Chỉ là nếu không phải vì quá cấp bách thì em sẽ cẩn thận hơn, chuẩn bị kế hoạch chu toàn hơn. Em sẽ không hấp tấp nói mọi thứ cho anh trong khi anh còn chẳng nhận ra em là ai như thế này! Em sẽ làm quen với anh trước, sẽ khiến anh yêu em,sau khi anh đã tin tưởng em thì em mới nói mọi thứ cho anh.”

Những lời này của Bảo An đã chạm trúng tim Trọng Nghĩa, anh cảm thấy dễ chịu hơn. Trọng Nghĩa biết lời anh vừa nói có thể đã làm cậu tổn thương, vậy nên dù trong lòng rạo rực vui sướиɠ thì anh vẫn kìm nén mà dỗ dành cậu: “Không phải tại tôi nghi ngờ cậu mà là mọi chuyện xảy ra với tôi quá bất ngờ. Xin lỗi vì tôi không kìm được tính tình, làm cậu buồn rồi, lỗi tại tôi.” Anh vừa nói vừa xoa nhẹ tóc Bảo An.

Bảo An được nghe những lời hối lỗi của Trọng Nghĩa, lập tức hồi phục lại tâm tình, cậu cảm thấy rất rất ngọt ngào. Trong lòng anh hẳn là đã có cậu rồi đi, vậy nên mới vội vàng dỗ dành cậu như vậy chứ? Cậu nở nụ cười mỉm nói với anh: “Không sao, em hiểu mà chỉ cần từ giờ anh đừng nghi ngờ em nữa là được!”

“Được, sẽ luôn tin cậu…” Thấy Bảo An đã được dỗ dành, cảm xúc của cậu đã ổn định lại, chân mày anh cũng dãn ra trên môi nở nụ cười nhẹ. Sau đó Trọng Nghĩa đứng dậy để bắt đầu xây dựng kế hoạch chuẩn bị tiếp đón tận thế.

.

Bảo An vừa cắn hạt dưa vừa ngồi nghiên cứu những thứ cần thiết phải mua, ngày hôm qua cậu và Trọng Nghĩa đã ngồi lên danh sách và kế hoạch những việc cần làm. Đầu tiên là những vật dụng, rau dưa, hạt giống thì có thể mua online còn vật nuôi thì cần phải tới tận trang trại. Giờ có không gian rồi hai người có thể tự sản xuất tự ăn nên không cần quá lo.

Chiếc hồ màu ngọc bích trong không gian hóa ra lại là linh tuyền, mà dòng thác chảy xuống hồ chỉ là ảo cảnh được chủ nhân không gian bày trận tạo ra. Thứ thực sự tạo ra linh tuyền là trận pháp cô đọng tiên khí trong không gian được chôn sâu dưới đáy hồ, mỗi ngày chỉ tụ được 1 giọt. Sau khi nâng cấp không gian thì có thể tụ được 3 giọt một ngày.

Không chỉ thế không gian còn mở rộng thêm cả một bãi biển nhìn không thấy điểm cuối, trên biển có cả bán đảo. Có lẽ vì đã ngủ mấy triệu năm nên dù không gian rộng và tiện nghi như vậy nhưng trừ cây cối ra thì hoàn toàn không có động vật sống nào.

Trong kế hoạch Trọng Nghĩa đưa ra, hiện giờ hai người chỉ cần tập trung chuẩn bị rau dưa và hạt giống trước, vật nuôi thì sau này khi tận thế tới từ từ rồi thu thập cũng được. Cậu cần tìm hiểu địa chỉ các trang trại, đến tận thế hai người tới càn quét là xong. Cho dù Trọng Nghĩa là người có tiền đến đâu đi nữa mà mua cả mấy trang trại thì anh cũng gánh không nổi.

Bây giờ trong không gian có thêm biển, Bảo An nghĩ bọn họ phải thay đổi kế hoạch thôi, cậu còn muốn cho cả hải sản vào nữa. Cậu là người rất thích ăn hải sản, ngày xưa bố mẹ cậu còn sống thỉnh thoảng còn được ăn nhưng từ ngày bố mẹ mất cậu chưa từng ăn lại lần nào, nghĩ vậy Bảo An liền đập đập tay Trọng Nghĩa: “A ơi…”

“Hửm?” Trọng nghĩa nhướng mày nhìn cậu.

“Em muốn nuôi cả hải sản nữa cơ!” Cậu ngồi vào lòng Trọng Nghĩa nũng nịu.

Tim Trọng Nghĩa cũng nhũn ra cả rồi: “Sắp tới chúng ta đi Thành Phố Cam Trang ở đó có bãi biển Lãnh Tiên và một chợ đồ cổ, không gian nhất định phải tăng cấp càng nhanh càng tốt. Theo như truyền thừa thì cần phải dung nhập các chất liệu ngọc tốt, mà trên hết nếu kiếm được các tiên khí cho nó cắn nuốt thì sẽ càng nhanh tăng cấp hơn.”

“Anh định tới tiệm đồ cổ kiếm ngọc hả?”

“Ừ, tiện thể chúng ta đi lặn rồi bắt hải sản vào cho e nuôi thỏa thích được không?”

“Uây, được đó nha! Thế bao giờ chúng ta đi?”

“Đợi thêm 2 tuần nữa đi, thu thập đủ đồ cần thiết đã. Với cả cũng dành thêm thời gian tu luyện nữa, anh muốn khỏi hẳn chân mới đi chứ không em định để một tên què đi lặn sao?” Dù rằng đang nói chính sự nhưng Trọng Nghĩa cũng không quên trêu chọc Bảo An.

“Chân anh có thể khỏi rồi sao?” Bảo An hỏi lại, cậu vui đến mức không thèm để ý tới lời trêu chọc của anh.

“Ừm, cũng một phần là nhờ linh tuyền, nó không chỉ giúp tu luyện mà còn có thể chữa trị vết thương nhanh hơn, nếu không cho dù anh có cố gắng thế nào thì muốn khỏi hẳn cũng phải mất cả năm.” Trọng Nghĩa dịu dàng nói, tất cả những thứ này đều là Bảo An mang đến cho anh, cậu chính là tâm can bảo bối của anh.

“Là vậy nha!” Bảo An nghĩ lại, đời trước khi có dị năng chân của Trọng Nghĩa cũng tốt lên nhưng cũng phải đến 1 năm sau mới có thể khỏi hẳn, không ngờ linh tuyền còn có thể giúp trị thương.

“Được rồi, giờ chúng ta vẫn nên thu thập thật nhiều hạt giống với các đồ sinh hoạt trước đi. Những cái khác cứ từ từ cũng được.”

“Vâng, việc này để em làm, bây giờ việc quan trọng của anh là phải tu luyện để sớm trị khỏi chân nha!”

Trọng Nghĩa hơi do dự: “Nhiều thứ phải chuẩn bị như vậy mình em làm có được không? Hơn nữa em cũng cần tu luyện mà.”

“Không sao, không sao, tư chất em không tốt nên cứ túc tắc tu luyện là được. Chủ yếu là anh, sau này miếng ăn của cả hai chúng ta là nhờ vào anh, giờ để em thể hiện một chút đi mà!”

“Vậy được, nhưng em phải chú ý tu luyện đó. Dù sao anh không mong là về sau anh vẫn trẻ trung đẹp trai ngời ngời mà em lại thành đống xương đâu.”

“Anh đồ con lừa… Mau cút cho ông… Hừ!” Bảo An tức giận đứng bật dậy từ trong lòng Trọng Nghĩa đá anh rồi hét lên: “Tôi đúng là đồ ngu nên mới lo lắng cho anh mà!”

Trọng Nghĩa tránh khỏi cú đá của cậu cười cười rồi chạy đi tu luyện.

.

Sau hai tuần mọi việc cũng dần đi vào quỹ đạo, hiện tại Bảo An và Trọng Nghĩa đang chỉnh lý lại mọi thứ trong không gian. Chỗ tấm bia bây giờ đã biến thành một cái hầm, ở bên trong có trận pháp giúp thời gian ngưng đọng lại.

Trọng Nghĩa chặt trúc trong không gian để đóng thành các kệ và giá đựng đồ xếp vào trong hầm, sau đó phân loại các hạt giống vào. Không biết là trúc ở bên trong này là giống gì mà hai người họ có chặt gãy tay cũng không tạo thành vết xước, cũng may Trọng Nghĩa tăng lên cấp hai đồng thời trị khỏi chân thì mới có thể chặt được.

Mấy ngày hôm nay cả hai vất vả thu thập hạt giống và gieo trồng. Trọng Nghĩa tạo vài luống tạm thời để trồng rau vào hai thửa ruộng trước, xung quanh ruộng còn trồng những cây gia vị như: cà chua, gừng, tỏi, ớt….

Từ nhỏ Trọng Nghĩa đã được huấn luyện và học tập theo quân đội, thậm chí khi chưa thi vào trường quân đội anh đã luôn đi theo đội ngũ về các vùng nghèo khó hỗ trợ các bà con.

Thế nên Trọng Nghĩa không ngu ngơ như Bảo An, mà làm từng bước một như người nhà nông thực thụ. Bảo An cũng không nhàn rỗi mà luôn đi theo giúp đỡ anh, học tập phương pháp gieo trồng.

Hai người ban ngày thì thu thập hạt giống và vật dụng còn đêm thì dọn cỏ khu đất bên cạnh tấm bia. Sau khi dọn xong Trọng Nghĩa liền phơi cỏ cho khô, sau đó anh lợp một căn nhà tranh cạnh hầm để có chỗ nghỉ ngơi khi mệt mỏi hoặc tu luyện.

Cả ngày chạy qua chạy lại mệt mỏi, sau khi không gian được chỉnh lý tương đối hai người liền ôm nhau vào trong thùng tắm.

Trọng Nghĩa đóng một cái thùng tắm ở trong không gian để cả hai đều có thể vừa ngâm nước linh tuyền vừa thư giãn, giúp cho tu luyện. Anh nói sau khi tắm xong thì có thể tưới nước tắm vào ruộng và bãi đất cạnh rừng trúc để cải thiện đất, một công đôi việc rất tốt.

Trọng Nghĩa ôm lấy Bảo An xoa bóp tay chân cho cậu, mấy hôm nay cậu vẫn luôn mải mê cùng anh chuẩn bị đồ đạc và chỉnh lý không gian nên mệt sắp chết rồi, cũng may là có linh tuyền giúp họ giảm mệt mỏi.

Trọng Nghĩa cúi xuống hôn lên đầu Bảo An, bàn tay từ từ dời xuống bóp bóp mông cậu: ‘Ừm, cũng nuôi được chút da chút thịt rồi!’ Anh nghĩ nghĩ rồi thở dài: ‘Tiếc là vẫn còn nhỏ’.

Hơi thở của Bảo An bắt đầu khác lạ, tay cậu sờ sờ rồi nắn bóp 8 múi bụng của anh.

Trọng Nghĩa: “...”

Thế này mà còn nhịn được thì thiến luôn cho rồi. Trọng Nghĩa ôm cậu sát lại, đưa tay xuống bao lấy cậu chíp nhỏ và cậu chíp lớn vỗ về, thỉnh thoảng anh còn xoa xoa đỉnh đầu chúng.

Phùng Bảo An càng ngày càng thở nặng nề, đời trước gặp Trọng Nghĩa là khi tận thế tới, anh vẫn luôn giành tinh lực để đánh tang thi và kiếm ăn. Đến hôn với hai người còn hiếm hoi nên trước giờ cậu cứ nghĩ con trai yêu nhau là tình yêu trong sáng, thỉnh thoảng ôm ôm nhau một chút hôn hôn nhau một tẹo, chứ đâu ngờ còn có thể làm thế này thế nọ chứ.

Lực vỗ về của Trọng Nghĩa ngày càng mạnh và nhanh, Bảo An run rẩy cả người, lần đầu sao cậu có thể chịu đựng nổi cảm giác sung sướиɠ này chứ? Chân cậu run rẩy muốn khụy xuống may mà có Trọng Nghĩa đỡ nên mới không bị ngã. Hai tay Bảo An cầm lấy cánh tay Trọng Nghĩa, mồm khẽ hé như muốn nói gì nhưng lại chỉ thốt ra được chữ: “Ưm… A…” Mắt Bảo An nhòe nhoẹt nước, cậu ngẩng mặt lên nhìn anh như có ý cầu xin.

Bảo An không biết cậu càng như vậy càng khiến Trọng Nghĩa hưng phấn, con dã thú trong người anh như thể được thả ra, anh từ từ cúi xuống hôn cậu, khẽ nhấm nháp con mồi của mình, bàn tay phía dưới lực mạnh hơn và nhanh hơn nữa. Bỗng nhiên Bảo An dãy dụa trong lòng anh khẽ: “Ưm…” một tiếng bắn hết vào tay anh.

Trọng Nghĩa buông tay ra khỏi cậu chíp nhỏ của Bảo An, để cậu dựa vào vai anh bình tĩnh lại. Khi hơi thở của cậu đã dần ổn định, anh cầm tay cậu nắm lấy cậu chíp lớn của mình, Bảo An thì vui vẻ xong rồi nhưng anh thì còn chưa xong đâu. Tầm 15 phút sau khi tay cậu đã cứng đờ thì anh mới ra.

‘Cứ vậy thôi đã, nhóc con còn nhỏ quá giờ mà làm đến bước cuối thì quá cầm thú rồi.’ Trọng Nghĩa tiếc hận nghĩ.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ Bảo An nhìn Trọng Nghĩa dùng nước tắm của bọn họ lúc nãy để tưới rau mà cứ thấy quái quái, đây không chỉ đơn giản là linh tuyền mà nó còn là tinh hoa của cả hai người đấy.

Xong xuôi mọi việc hai người liền đi dọc bờ biển rồi tìm một mỏm đá sạch sẽ ngồi xuống. Bảo An tựa đầu vào vai Trọng Nghĩa: “Anh ơi…”

“Sao vậy bảo bối?”

“Em cảm thấy thật không công bằng cho vị đại tiên. Ông ý dành hết tâm tư và tấm lòng để tạo ra không gian này cho vợ, nhưng vợ ông còn chưa được nhìn lần nào thì đã hồn phi phách tán rồi.” Bảo An buồn buồn nói, cậu nghĩ lại nếu không phải nhờ có không gian này thì chính cậu và Trọng Nghĩa cũng sẽ bị chia cắt như vậy.

Thấy cậu buồn Trọng Nghĩa liền ôm cậu vào lòng vỗ nhẹ lưng cậu an ủi: “Anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra với em đâu, đừng sợ nhé bảo bối!”

“Cũng không phải em sợ, chẳng qua là hơi buồn thôi, có lẽ là cảm động lây đi.” Bảo An ồm ồm giọng nói.

“Ngốc Bảo, vậy em cứ coi như chúng mình sẽ sống thay phần họ, sẽ yêu nhau đến đầu bạc răng long dù chết cũng không thể chia lìa để không phụ lòng họ, nhé?”

“Vâng ạ!” Được Trọng Nghĩa dỗ dành Bảo An đã cảm thấy khá hơn nhưng cảm giác này quá ấm áp nên cậu không muốn buông anh ra.

P.s: Lý giải từ “Ngốc Bảo”: Ngốc trong ‘Ngốc Nghếch’ - Bảo trong ‘Bảo Bối’ hay Bảo trong ‘Bảo An’. Vậy nên “Ngốc Bảo” nghĩa là ‘Bảo Bối Ngốc Nghếch’ hoặc ‘Bảo An ngốc của Trọng Nghĩa’