Vạn Người Ghét Rất Xấu Xa

Chương 17: Lại sốt nữa rồi

Thẩm An bị logic này của anh làm cho đến khóc cũng không khóc được nữa. Trần Nhược Thần cũng nghe đến ngẩn người, sao đội trường vốn luôn sáng suốt của mình lại có thể nói ra những lời vô lý như vậy? Thẩm Ninh thì nghe mà lòng nở hoa, anh Cửu của cậu vẫn vô thức thiên vị cậu.

Tần Cửu cũng muộn màng nhận ra mình vừa nói gì, mọi sự chú ý xung quanh đều đổ dồn về phía anh, anh không thể tự tát vào mặt mình và rút lại những lời này được. Cuối cùng anh đành bất chấp mời Thẩm An ra ngoài.

Thẩm An không chịu cứ thế bỏ đi, tiếp tục khóc lóc: "Bọn họ quá đáng lắm, em bị đánh thành như vậy, tại sao lại là lỗi của em?"

Trần Nhược Thần đau lòng đưa khăn tay: "Tiểu An, chuyện này là anh có lỗi với cậu, anh không ngờ giữa cậu và Thẩm Ninh có thù oán, càng không ngờ cậu ta lại công khai đánh cậu."

Thẩm An uất ức ngồi bên đường: "Bọn họ ức hϊếp người quá."

"Anh sẽ đi tìm đội trường để làm rõ chuyện này." Trần Nhược Thần hứa.

Thẩm An vội ngăn lại: "Anh Nhược Thần đừng, em không muốn vì em mà liên lụy anh."

"Đội trường xử lý chuyện này vốn đã không công bằng."

"Anh không hiểu đâu." Thẩm An muốn nói lại thôi.

Trần Nhược Thần nhíu mày: "Anh không hiểu gì?"

Thẩm An nghẹn ngào nói: "Thẩm Ninh thích đàn ông, chắc chắn sớm đã lén lút có quan hệ với đội trường của các anh rồi, không thì tại sao lại thiên vị cậu ta như vậy."

Trần Nhược Thần như sét đánh ngang tai, như thể quan niệm hai mươi năm của anh ta sụp đổ trong chớp mắt.

Thẩm An hai tay che mặt, khóc đến đau lòng: "Trong vali của Thẩm Ninh có một tấm ảnh chụp với đàn ông, người đàn ông đó bị cậu ta sờ đến mức không thể nhìn rõ được, nhưng em biết mối quan hệ của họ chắc chắn không đơn thuần là bạn bè."

Trần Nhược Thần lùi lại một bước: "Cậu vừa nói gì?"

"Bây giờ đội trường của các anh che chở cho Thẩm Ninh như vậy, làm sao có thể trong sạch được? Thẩm Ninh chắc chắn đã dùng thủ đoạn gì đó mê hoặc đội trường của các anh."

"Không... không thể nào, đội trường bọn anh không phải là người như vậy."

"Em biết đội trưởng Tần không giống loại người sai trái về đạo đức, chắc chắn anh ấy đã bị Thẩm Ninh lừa nên mới trở nên như vậy, chắc chắn anh ấy đã bị Thẩm Ninh lừa."

Trần Nhược Thần một lúc tiếp nhận quá nhiều thông tin không thể tin nổi, đầu óc rối bời.

Đúng là mấy ngày nay đội trưởng rất kỳ lạ, dường như lần nào đều có liên quan đến Thẩm Ninh. Anh ấy chủ động ôm Thẩm Ninh, anh ấy vì Thẩm Ninh mà bỏ việc chụp hình, bây giờ còn phá lệ để cậu ta vào làm việc trong bếp sau. Đội trường vốn luôn nghiêm khắc và không thích tiếp xúc với bất kỳ ai, tại sao lại nhiều lần đối xử đặc biệt với Thẩm Ninh như vậy?

Bọn họ có quan hệ! Vậy có nghĩa là đội trường cũng thích đàn ông?

Trần Nhược Thần lảo đảo chạy về biệt thự, anh ta rất cần một không gian kín để bình tĩnh lại.

"Anh Nhược Thần làm gì mà hấp tấp vậy? Người bạn đó của anh đi rồi à?" Chu Sam bưng cốc nước hỏi.

Trần Nhược Thần thở hổn hển kéo người lên tầng bốn: "Cậu thấy đội trường kỳ lạ không?"

Chu Sam gật đầu: "Mấy ngày này đội trưởng thật sự rất kỳ lạ."

"Có phải anh ấy đối xử với Thẩm Ninh hơi đặc biệt không?"

"Đúng vậy, quá đặc biệt luôn."

"Cậu nói..." Trần Nhược Thần suy nghĩ kỹ càng một hồi rồi nói uyển chuyển: "Cậu nói có phải vì một số tình cảm nào đó mà anh ấy mới đặc biệt với cậu ta không?"

Chu Sam nghe mà mơ hồ: "Tình cảm gì?"

Trần Nhược Thần đành nói thẳng: "Có phải anh ấy thích Thẩm Ninh không?"

Chu Sam trước tiên sửng sốt, sau đó bật cười to: "Anh Nhược Thần, anh bị kích động quá rồi đúng không?"

Trần Nhược Thần rất nghiêm túc nói: "Tôi không đùa đâu."

Chu Sam vỗ vỗ lưng anh ta: "Anh Nhược Thần, đội trường là người cha của chúng ta, anh ấy sẽ chăm sóc tất cả mọi người như vậy. Đợt trước Triệu Dương ăn nhầm đồ, nửa đêm bị viêm dạ dày ruột, đội trường cũng tự mình đưa cậu ấy đi bệnh viện. Đợt trước nữa khi tay anh không khỏe, đội trường còn bỏ cả trận đấu tập để đưa anh đi bệnh viện chụp phim, rồi lần trước nữa..."

"Đủ rồi." Trần Nhược Thần đỡ trán, quả thật anh ta đã nghĩ quá nhiều. Đội trường tuy bình thường lạnh lùng không gần gũi, nhưng anh ấy là người biết chăm sóc những người em này nhất. Ai bị ốm anh ấy đều quan tâm và giải quyết ngay.

Chu Sam nhịn cười nói: "Dù sao Thẩm Ninh cũng là người của câu lạc bộ chúng ta, làm sao đội trường có thể cho phép cậu ấy bị người ngoài bắt nạt chứ."

Trần Nhược Thần dần dần hiểu rõ, đội trường quả thật là người bảo vệ mọi người nhất!

Màn đêm buông xuống, đèn đường bắt đầu sáng.

Hôm nay tâm trạng Thẩm Ninh đặc biệt tốt, ăn cơm cũng nhiều hơn hai bát lớn. Gần đây cậu mất máu hơi nhiều, phải nhanh chóng bồi bổ lại.

Sau bữa ăn, cô bé Mạc Mạc lại hớn hở chạy đến, nhất định phải kéo Thẩm Ninh cùng ra ngoài nặn người tuyết. Những người khác trong biệt thự đều phải tập luyện gấp rút, chỉ có mình Thẩm Ninh là người rảnh rỗi không việc gì làm.

Mạc Mạc hứng khởi chạy quanh sân mấy vòng, sau đó vui vẻ bắt đầu lăn bóng tuyết. Thẩm Ninh đi theo sau cô bé, cùng cô bé nô đùa.

"Hắt xì!" Thẩm Ninh hắt hơi một cái, cậu biết hỏng rồi.

Mạc Mạc vẫn thích thú vỗ vỗ người tuyết: "Anh trai, đầu, cái đầu to to."

Thẩm Ninh không cảm thấy lạnh, trong cơ thể như có một ngọn lửa đang cháy, cậu cắn răng kiên trì lăn một cái đầu tròn to. Có điều hai tay hơi mất sức, cậu cố gắng mấy lần đều không thể đặt quả bóng tuyết lên trên.

Đột nhiên một đôi cánh tay mạnh mẽ vươn đến trước mặt cậu.

Tần Cửu mặc rất mỏng, như thể vội vàng từ trong phòng chạy ra.

"Chú giỏi quá." Mạc Mạc vỗ tay, hài lòng đi quanh người tuyết hai vòng.

Tần Cửu im lặng bế cô bé lên.

Mạc Mạc cười rạng rỡ kêu lên: "Anh trai cũng giỏi lắm."

Thẩm Ninh nhìn một lớn một nhỏ trước mắt bằng ánh mắt trìu mến, ánh mắt đầy dịu dàng.

Tần Cửu bế cô bé về biệt thự, tự mình tắm rửa sạch sẽ cho cô bé, rồi nói với người giúp việc ở gần đó: "Mấy ngày tới đừng đưa con bé đến nữa, chúng tôi phải tập luyện kín, không thể bị quấy rầy."

Người phụ nữ gật đầu: "Tôi biết rồi."

Thẩm Ninh bước vào phòng ấm cũng khoác áo khoác dày, sau cơn sốt cao, cậu lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt, máu như đông cứng từ lòng bàn chân, cả người cậu bị lạnh đến mặt tái xanh.

Tần Cửu nhận ra sự bất thường của cậu, mặt trầm xuống bước lên phía trước.

Thẩm Ninh phản ứng hơi chậm, đến khi đối phương sờ vào trán cậu mới chợt tỉnh: "Em không sao."

"Sốt rồi?" Tần Cửu nhíu chặt mày, tuy bên ngoài hơi lạnh, nhưng trẻ con sức đề kháng yếu như vậy còn không sao, Thẩm Ninh chỉ ở một lúc, sao thời gian ngắn như vậy đã sốt rồi?

Thẩm Ninh xoa xoa mũi hơi ngứa: "Em có thể về nhà sớm không?"

Tần Cửu biết mình nên giữ lý trí, trong lòng không ngừng có giọng nói nhắc nhở: Hai người đã chia tay rồi! Nhưng dù thế nào anh cũng không thể ngồi im không quản được, nhất là khi Thẩm Ninh trong trạng thái bệnh tật. Đó là mạng sống của anh trong mười năm qua mà.