Thẩm An hoảng loạn trốn sau lưng Trần Nhược Thần, miệng còn lảm nhảm: "Em đi, em đi ngay, anh đừng đánh em."
Trần Nhược Thần tưởng mình nghe nhầm, không hiểu chuyện gì hỏi: "Tiểu An, cậu sao vậy?"
Thẩm An kinh hoàng chỉ vào người phía trước, "Anh, anh ta chính là Thẩm Ninh, chính là con trai thứ ba nhà họ Thẩm vừa mới tìm về."
Trần Nhược Thần không dám tin, đột nhiên trợn mắt, "Cậu nói chính cậu ta đã đánh cậu?"
Thẩm An gật đầu lia lịa, "Anh ta không cho phép em xuất hiện trước mặt anh ta nữa, tại sao anh ta lại ở đây?"
Thẩm Ninh nhìn Thẩm An lại bắt đầu diễn vai nạn nhân vô tội, khinh thường nói: "Sao, chưa bị đánh đủ à? Tôi nhớ đã cảnh cáo cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Xem ra cậu thật sự là tốt vết thương quên đau, nhất định phải kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi lần một lần hai lần ba."
Nói xong Thẩm Ninh làm ra vẻ xắn tay áo lên.
Thẩm An sợ đến run rẩy, "Em đi, em đi ngay bây giờ."
Trần Nhược Thần theo phản xạ nắm lấy cánh tay Thẩm An, nghiêm túc nói: "Tiểu An, chuyện này để anh xử lý, cậu đừng sợ."
"Không, anh Nhược Thẩm, đều là lỗi của em, em không nên xuất hiện ở đây."
Trần Nhược Thần sắc mặt đen xì nhìn Thẩm Ninh đang vênh váo muốn động thủ. Trước đây ấn tượng của anh ta về Thẩm Ninh rất tốt, người này lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác đi theo sau mấy người họ, giống hệt một chú thỏ trắng vô hại.
Nhưng không ngờ cậu lại là con trai ruột thất lạc của nhà họ Thẩm, hơn nữa vì bản thân chịu khổ nên cũng muốn hành hạ một nạn nhân khác là Thẩm An.
Người này thật đáng sợ.
Thẩm Ninh nhìn thấy sự ghê tởm trong ánh mắt anh ta, cậu không biết Thẩm An lại nói bậy bạ những gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.
Trần Nhược Thần nói: "Tiểu An không làm sai gì cả, cậu không nên đánh người bừa bãi."
"Tuy tôi không có mẹ dạy nhưng cũng biết lời nói phải nghe cả hai bên, thật đáng tiếc, anh có mẹ mà cũng không học được tốt."
"Thẩm Ninh!"
Thẩm Ninh bịt tai lại, "Thính giác tôi rất tốt, anh không cần giật mình thất thanh."
"Tiểu An không cướp đi gì của cậu cả."
"Đúng là cậu ta không cướp đi gì của tôi."
"Vậy tại sao cậu lại đánh cậu ấy?"
Thẩm Ninh cười, "Chỉ đơn giản là nhìn cậu ta không vừa mắt thôi."
Trần Nhược Thần: "..."
Thẩm Ninh trừng mắt nhìn kẻ lén lút không dám ló đầu phía sau anh ta, tiếp tục nói: "Cậu ta hẳn đã lâu không liên lạc với anh rồi nhỉ, đột nhiên đến tìm anh, anh không nghĩ cậu ta thật sự đến để tâm sự đấy chứ?"
Trần Nhược Thần ngây người, hiển nhiên chưa hiểu.
Thẩm Ninh chậc chậc miệng, "Cậu ta chỉ muốn thông qua anh để gây rắc rối cho tôi thôi, bị người ta lợi dụng làm bia đỡ đạn mà còn đắc ý tự cho mình là đang thể hiện công lý."
Trần Nhược Thần: "..."
"Tỉnh táo lại đi, tôi không đi học cũng biết vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."
Trần Nhược Thần nghiêng người, ánh mắt rơi trên người Thẩm An đang đầy vẻ hoảng sợ, dáng vẻ cô độc không nơi nương tựa của em ấy làm sao có thể là đến để lợi dụng anh ta được.
Thẩm An cắn răng, cậu ta tủi thân kéo kéo góc áo Trần Nhược Thần, mắt đỏ hoe, vô cùng đáng thương.
Trần Nhược Thần lắc lắc đầu, anh ta biết Thẩm An từ nhỏ, đương nhiên biết rõ em ấy là người thế nào, Thẩm An tuyệt đối không phải loại tiểu nhân hèn hạ như vậy.
Thẩm Ninh nhân lúc hai người đang trao đổi ánh mắt, nhanh chóng tiến đến, một tay túm lấy tóc Thẩm An.
Thẩm An đau đến tận da đầu, chưa kịp phản ứng đã bị ném xuống đất.
Thẩm Ninh tuy cơ thể không có nhiều sức lực, nhưng đối phó với một Thẩm An chỉ biết võ mèo thì dư sức.
Cậu trực tiếp ngồi lên eo đối phương, tay trái tay phải liên tiếp tát cho cậu ta mấy cái, "Xem ra lời cảnh cáo của tôi cậu không nhớ lấy một lần nào cả. Không sao, tôi sẽ lần này qua lần khác làm sâu sắc ấn tượng của cậu, để sau này thấy tôi cậu đều ngoan ngoãn cụp đuôi mà đi."
Thẩm An bị đánh đến ngây người, hồi lâu không phản ứng.
Trần Nhược Thần cũng bị sốc, hai mắt trợn thẳng nhìn hai người đang vật lộn.
Thẩm Ninh đánh người tuy không có quy tắc, nhưng đều ra tay độc ác, chuyên nhắm vào những chỗ đau nhưng không gây chết người mà đánh.
Thẩm An bị đánh đến hoa cả mắt, cuối cùng chỉ có thể khóc lóc kêu cứu.
Trần Nhược Thần đột nhiên tỉnh táo lại, ba bước làm hai chạy lên phía trước kéo hai người ra.
Thẩm Ninh vẫn còn chưa đã giận, một chân đá vào vai Thẩm An.
Thẩm An đau đến run rẩy, "Đừng đánh nữa đừng đánh nữa."
Trần Nhược Thần cuối cùng cũng thấy thế nào là hung dữ, một gã đàn ông cao một mét tám như anh ta lại không giữ nổi Thẩm Ninh thấp hơn mình một cái đầu.
Thẩm Ninh đánh đến đỏ cả mắt, dù bị Trần Nhược Thần kìm giữ vẫn điên cuồng đá chân về phía không trung.
Thẩm An bò ra ngoài hai mét mới hú vía thoát khỏi đấm đá của đối phương.
"Các cậu đang làm gì đấy?"
Động tĩnh của ba người đã thành công thu hút tất cả mọi người.
Tần Cửu sắc mặt đen như mực trừng mắt nhìn ba người đang lộn xộn.
Vừa dứt lời, Thẩm Ninh vốn còn đang đánh đến nghiến răng nghiến lợi đột nhiên im bặt, cậu cúi đầu, rõ ràng như nạn nhân oan ức không nói gì, dường như đang đợi người nhà của mình làm chủ.
Trần Nhược Thần lo đến vã mồ hôi, anh ta vội đỡ Thẩm An đang bị đánh te tua dưới đất dậy.
Trước đây anh ta còn tưởng Thẩm An nói quá, bây giờ xem ra cậu ta còn nói giảm nói tránh.
Thẩm Ninh này đúng là một tên điên.
Thẩm An che mặt, khóc đến thở không ra hơi.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Tần Cửu hỏi lại.
Trần Nhược Thần giải thích: "Đội trưởng, đây là bạn em Thẩm An, cậu ấy với Thẩm Ninh có chút mâu thuẫn, trong lúc kích động hai người đã đánh nhau."
Thẩm An gào khóc lớn, "Là anh ta đơn phương đánh tôi."
Tần Cửu nhìn về phía Thẩm Ninh đang không nói một lời, hỏi: "Tại sao cậu lại đánh cậu ta?"
Thẩm Ninh ngẩng đầu lên, khẽ cắn môi, cậu không biết chiêu này còn có tác dụng không, dù sao trước đây mỗi khi cậu gây họa, đều dùng đôi mắt to không chớp lấy một cái nhìn anh Cửu kiểu này, cố gắng lừa cho qua chuyện.
Ở đây lại không có camera giám sát, chỉ cần cậu chết không nhận, bọn họ không thể nào buộc tội cậu ra tay trước được!
Bàn tay Tần Cửu không kiểm soát được siết chặt thành nắm đấm, nội tâm bình tĩnh của anh như bị ném một hòn đá, lập tức gợn lên từng vòng sóng gợn.
Trong lòng anh, anh sẽ vô điều kiện thiên vị Tiểu Thất của anh.
Chỉ cần không phải sai lầm về nguyên tắc, anh đều sẽ nhắm một mắt mở một mắt, thậm chí còn đảo lộn đen trắng cho cậu.
Thẩm Ninh nhỏ giọng thầm thì: "Em thuộc tuổi chó, nhưng em đâu có bị dại, làm sao có thể thấy người là cắn, cậu ta không chọc vào em, sao em lại cắn cậu ta?"
Tần Cửu quay người nhìn người lạ này, nghiêm túc nói: "Thẩm Ninh nói cậu ấy không cố ý đánh cậu, tại sao cậu lại chọc cậu ấy?"
Đang khóc lóc om sòm tiếp tục diễn đáng thương - Thẩm An: "..."
Đang chờ đội trưởng của mình chủ trì công lý - Trần Nhược Thần: "..."
Đang cân nhắc có nên chuẩn bị hợp đồng sa thải - huấn luyện viên Bùi: "..."
Đang do dự có nên học Thẩm An khóc một trận không - Thẩm Ninh: "..."
Khắp phòng đang ăn dưa Thẩm Ninh đánh người - các thành viên: "..."
Tần Cửu không cảm thấy lời nói của mình có gì không phải, tiếp tục truy hỏi: "Cậu ấy sẽ không vô cớ đánh người, cậu ấy đánh cậu, đương nhiên là cậu đã chọc cậu ấy."