"Khụ khụ khụ." Thẩm Ninh bắt đầu ho một cách không kiểm soát được, mỗi tiếng ho tựa như xé toạc l*иg ngực cậu thêm. Cậu hơi mất kiểm soát đồng thời thấy trước mắt tối sầm lại. Tần Cửu ôm lấy cậu, tránh đi tất cả các ánh nhìn và đặc biệt vòng qua cầu thang thoát hiểm phía sau nhà bếp. Thẩm Ninh theo bản năng đưa tay vòng qua cổ đối phương, trong mũi toàn là mùi đặc trưng của anh Cửu, cậu luyến tiếc muốn ôm chặt hơn một chút.
Tần Cửu đưa cậu về phòng của mình, rót cho cậu một chậu nước nóng, "Người cậu lạnh lắm, tắm nước nóng trước rồi thay quần áo sạch đi, tôi đi lấy thuốc cho cậu." Thẩm Ninh ngoan ngoãn nằm trong bồn tắm, hơi nước bốc lên, cậu lại buồn ngủ lúc nào không hay.
...
Thẩm Ninh không biết mình bắt đầu thường xuyên ngất xỉu hoặc chảy máu mũi từ khi nào. Thời gian đó, anh Cửu của cậu mới được chọn vào đội hai từ trại huấn luyện thiếu niên, mỗi ngày đều phải tranh phút tranh giây để luyện tập. Khi anh kết thúc thường đã là nửa đêm muộn rồi. Anh Cửu không dám đánh thức cậu, nên cả nửa tháng ròng hai người đều không gọi điện hoặc gặp mặt nhau lần nào.
Ban đầu Thẩm Ninh cho rằng mình chỉ là thiếu dinh dưỡng do thời kỳ trưởng thành nên mới dẫn đến ngất xỉu. Cho đến một ngày cậu bỗng nhiên bị xuất huyết bất thường, cậu mới phát hiện ra vấn đề không ổn.
Thiếu máu không tái tạo*.
*Thiếu máu không tái tạo, hay còn gọi là thiếu máu bất sản, là tình trạng do rối loạn chức năng tủy xương, làm giảm khả năng sản xuất tế bào máu mới. Điều này dẫn đến sự giảm toàn thể tế bào máu ngoại vi, gồm hồng cầu, bạch cầu và tiểu cầu, và có thể gây ra nhiều biến chứng như nhiễm trùng, thừa sắt trong máu, và suy tim.
Thẩm Ninh không biết đó là bệnh gì, hai mắt trống rỗng nghe bác sĩ giải thích cho mình. Cậu nghe không hiểu những thuật ngữ chuyên môn đó, chỉ biết căn bệnh này sẽ tốn rất nhiều tiền, phải uống thuốc rất lâu, cuối cùng có thể còn cần ghép tủy.
Thẩm Ninh hơi hoang mang, vốn dĩ cậu là người hay ốm vặt, nhưng đều là những bệnh nhỏ, sao đột nhiên lại nghiêm trọng như vậy?
"Cậu đừng lo lắng, khả năng chữa khỏi bệnh của cậu rất lớn. Hiện tại cậu còn trẻ, thể trạng tốt, chỉ cần kiên trì điều trị thì sau này sẽ khôi phục sức khỏe thôi."
Thẩm Ninh chết lặng ngồi đó, chỉ run rẩy hỏi một câu, "Cần bao nhiêu tiền?"
"Thời kỳ đầu uống thuốc thì một tháng khoảng 4000 tệ. Nếu thiếu máu nghiêm trọng sẽ cần truyền máu và tiểu cầu máu. Nếu giai đoạn sau cần ghép tủy, thì cần chuẩn bị khoảng 300 - 400 nghìn tệ."
Thẩm Ninh hoảng loạn đứng bật dậy khỏi ghế, tự lừa mình dối người lắc đầu, "Có khi nào các bác sĩ kiểm tra sai rồi không? Anh nhìn tôi khỏe mạnh như vậy mà..." Cánh tay của cậu toàn là những chấm máu xanh xanh tím tím, nhìn qua thì biết không phải da thịt của người bình thường.
Thẩm Ninh chấp nhận số phận. Ngày đó cậu ngồi trong bệnh viện cả ngày, từ mặt trời mọc ở phía đông đến hoàng hôn lặn ở phía tây. Đến khi chân tay cứng đờ cậu mới chậm chạp đứng dậy. Đây chỉ là một căn bệnh nhỏ thôi, chỉ cần cậu uống thuốc điều trị cho tốt, sau này sẽ khỏi bệnh thôi.
...
"Thẩm Ninh, Thẩm Ninh." Tần Cửu nhẹ nhàng vỗ vỗ má Thẩm Ninh, cố gắng đánh thức cậu đang mơ màng.
Thẩm Ninh trong cơn mơ màng mở mắt ra, mắt mờ nước, có vẻ như cậu khó lòng nhìn rõ bóng người ở ngay trước mặt.
Quá giống, quá giống với anh Cửu mà cậu tưởng tượng ra trong những năm tháng u ám đó.
Thẩm Ninh chẳng biết đã đỏ mắt từ lúc nào, trong tròng mắt mang theo nỗi tiếc nuối và uất ức không nói nên lời.
Tần Cửu bị ánh mắt này của cậu nhìn đến nỗi trong lòng như bị đυ.c ra một lỗ. Những ngày tháng khốn khó trước đây, Tiểu Thất của anh luôn vui vẻ tươi sáng, vì sao bây giờ cuộc sống đã tốt hơn rồi, ánh mắt của em ấy lại bi thương như thế, dường như đang oán trách điều gì.
Thẩm Ninh im lặng đưa tay lên, ngón tay chạm vào khuôn mặt Tần Cửu. Cậu đột nhiên hơi hối hận, hối hận vì sao câu cuối cùng đó cậu lại nói một cách tàn nhẫn như thế. Chắc chắn anh Cửu của cậu đã đau khổ lắm.
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng tắm.
Tần Cửu đột nhiên lấy lại tinh thần, anh gần như lánh mặt quay người lại, "Có chuyện gì vậy?"
Triệu Dương nói: "Đội trưởng, buổi tập đã bắt đầu rồi."
Tần Cửu bóp bóp huyệt thái dương hơi hỗn loạn, gật đầu, "Tôi đến ngay."
Thẩm Ninh cũng không còn ý thức mơ hồ nữa, cậu ngây ngốc nhìn bóng lưng đối diện mình, do dự không biết có nên đứng dậy rời đi hay không.
Trước khi đi, Tần Cửu cuối cùng cũng không đành lòng, anh nói: "Nếu cậu không thoải mái thì cứ ngủ một lát ở phòng tôi trước đi, đến khi sốt hạ rồi hãy đi."
Thẩm Ninh không trả lời lại anh, đợi người ta đóng cửa rồi, cậu mới bò ra khỏi bồn tắm. Dưới sự xông hơi của nước nóng, cậu không còn thấy lạnh nữa.
Thẩm Ninh mặc vào bộ quần áo Tần Cửu chuẩn bị cho mình, đều là hàng mới, nhưng size quá lớn, vừa nhìn đã biết là quần áo của anh Cửu.
Phòng ngủ của Tần Cửu giống như con người anh, cứng nhắc mà vô vị, trong phòng chỉ đặt hai chiếc máy tính, ngoài ra ngay cả một cái tủ cũng không có.
Thẩm Ninh đứng giữa căn phòng, ngửi mùi hương đặc trưng của Tần Cửu, cuối cùng cậu tham lam ngồi lên chiếc giường đó.
Đêm khuya, lại là một trận tuyết rơi lớn.
Tần Cửu kết thúc một ngày huấn luyện, mệt mỏi đẩy cửa phòng kín mở ra. Tối nay bọn họ đổi chiến thuật mới, sau khi tập trung tinh thần cường độ cao, anh lại quên mất trong phòng còn có một Thẩm Ninh. Đến khi anh bật đèn trong phòng và nhìn thấy một cục nhỏ hơi cong trên giường, anh mới chợt nhớ ra mình đã để Thẩm Ninh ở đây.
Thẩm Ninh ngủ rất say, sắc mặt vẫn còn chưa hết vẻ bệnh tật. Tần Cửu cẩn thận sờ trán cậu, vẫn còn hơi sốt.
Thẩm Ninh biết có người đang đến gần mình, thậm chí có người đang chạm vào cậu, nhưng dường như cậu đang rơi vào cơn ác mộng, dù thế nào cũng không tỉnh lại được.
...
"Chúng tôi không thể để cậu ở lại đây nữa. Cậu cứ ba ngày hai bữa là bị bệnh ngất xỉu, nếu xảy ra chuyện gì trong cửa hàng của chúng tôi thì cơ sở nhỏ bé này không đền nổi."
Thẩm Ninh cầm 500 tệ mà chủ trả cho cậu kết toán lần cuối, lảo đảo bước trên con đường trống vắng. Mùa đông lạnh giá, xe bán kẹo hồ lô bên đường bắt đầu thu dọn về. Thẩm Ninh ngây ngốc nhìn rất lâu, bông tuyết bay lả tả, rơi lặng lẽ vào cổ cậu, cảm giác mát lạnh này mới khiến cậu tỉnh lại.
"Tiểu Thất, đang mơ mộng gì thế." Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Thẩm Ninh xúc động quay người lại. Cậu đã hơn nửa tháng không gặp anh Cửu rồi.
"Sao không về nhà?"
Thẩm Ninh hình như đã bị cóng hỏng rồi, cậu mất kiểm soát lao thẳng vào lòng chàng trai, "Anh Cửu, sao anh lại về rồi?"
"Kể từ tuần sau, anh sẽ đi thi đấu cùng đội rồi. Tiểu Thất, anh lọt vào đội hình chính thức của đội hai rồi."
Thẩm Ninh mừng rỡ khôn xiết nhìn anh, "Anh Cửu sắp giành được chức vô địch rồi sao?"
"Anh sẽ cố gắng mang cúp về cho Tiểu Thất."
"Em sẽ chờ anh Cửu cầm được cúp."
Thẩm Ninh hân hoan kéo tay chàng trai băng qua đường, "Hôm nay em lãnh lương rồi, anh Cửu, chúng ta đi ăn một bữa ngon nào."
Có điểu Thẩm Ninh còn chưa đi đến đầu bên kia của đường, mũi cậu ấm áp, cậu theo bản năng đưa tay sờ, dưới ánh đèn đường, đầu ngón tay nhuốm đỏ tươi.
"Không, không thể, anh Cửu, em... em sắp chết rồi..."
"Thẩm Ninh?" Tần Cửu vừa tắm xong đã nghe thấy tiếng động bất thường từ trên giường, anh vội vàng đẩy cửa phòng tắm ra. Thẩm Ninh trên giường vẫn chưa tỉnh lại, chỉ là máu từ mũi của cậu không ngừng tuôn ra, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã nhuộm đỏ nửa bên gối.