Cảm thấy tiêu chuẩn hai bà cháu nói chuyện càng lúc càng cao. An Miên Miên rút lui khỏi hiện trường kịp thời, cô dẫn Hoắc Tư Nam đi vào bếp.
“Bảo bối, tối nay con muốn ăn gì nè? Ma ma nấu cho con.”
“Cái gì cũng được sao?”
Hoắc Tư Nam chớp đôi mắt to, thèm thuồng.
“Ừm.”
An Miên Miên tự tin nói: “Không nói cái khác, chứ tài nấu nướng của mẹ thì vẫn rất được đó.”
“Vậy…”
Hoắc Tư Nam ngẫm nghĩ, rồi ngoắc ngoắc tay với An Miên Miên. An Miên Miên ngồi xuống, cô đưa lỗ tai ra định nghe, kết quả là bị Hoắc Tư Nam “chụt” một cái hôn lên mặt.
Con bé được như ý, mỉm cười ngọt ngào.
“Con muốn ăn nhất là món ma ma đó, hi hi ha ha…”
Bị bất ngờ, An Miên Miên dở khóc dở cười, nhìn cô bé trước mặt mà nội tâm gợn lên từng cơn sóng.
Trên đời sao lại có một đứa bé đáng yêu như vậy chứ.
“Chỉ cần là ma ma nấu thì cái gì con cũng ăn cả.”
Hoắc Tư Nam dứt lời, còn không quên bổ sung: “Nhưng mà Thịnh Thịnh không thể ăn trứng gà nha, ảnh bị dị ứng trứng đó.”
An Miên Miên vừa mới chuẩn bị mở tủ lạnh, động tác khẽ giật mình một cái. Trùng hợp vậy, cô cũng dị ứng trứng. Cô vốn còn đang lo lắng về chuyện ăn uống, vậy là tự động yên ổn rồi.
“Được.”
An Miên Miên đáp lời rồi bắt đầu chọn nguyên liệu nấu ăn. Cô bận rộn trong bếp, thỉnh thoảng nghe đối thoại bên ngoài. Bà bà ra bài không theo lẽ thường gì cả, làm sụp đổ hình tượng một hào môn chủ mẫu cứng nhắc trong lòng cô rồi.
Nhìn lại chỉ còn mình cô và Hoắc Tư Nam trong bếp, cô nhớ lại chuyện lúc nãy còn chưa nói xong, liền hỏi:
“Bảo bối, lúc nãy ở nhà trẻ, có phải con chưa nói xong cái gì phải không? Con có bạn học có ba là ông chủ công ty điện tử phải không?”
Nghe vậy, Hoắc Tư Nam ngẫm nghĩ, cuối cùng lắc đầu.
“Không có ạ.”
Cô bé trả lời thành thật m, chỉ có ba cô bé là ông chủ công ty điện tử thôi, không có bạn nào cả.
“Nhưng không phải lúc nãy con nói…”
An Miên Miên đang muốn truy hỏi, nhưng lúc này bà bà đã đi tới.
“Tiểu tử thúi này, thật sự là làm ta tức chết mà, sao lại…”
Bà còn chưa nói xong đã ngừng bặt vì cảnh tượng trước mắt.
An Miên Miên đeo tạp dề đứng trước bếp đang cắt thịt.
Áo thun trắng nhét trong quần jean, hiện ra cái eo thon, hai chân vì vậy mà cũng hiện ra thon dài rõ ràng hơn.
Tóc dài cột tùy ý sau đầu, có mấy sợi tán loạn xõa bên mặt. Rõ ràng chỉ là trang điểm nhẹ nhàng, không hề chải chuốt, nhưng nét đẹp tự nhiên cũng đủ để thu hút bà bà rồi.
Trong mắt bà, cả người cô rạng rỡ như đang phát sáng.
An Miên Miên chú ý thấy bà, hỏi thăm: “Lão phu nhân người có muốn ở lại cùng ăn tối không ạ?”
Bà bà cầu còn không kịp: “Được.”
An Miên Miên cười: “Vậy cháu làm nhiều thêm chút.”
Cô không tự chủ phát ra mị lực , cộng thêm nụ cười rạng rỡ mê người làm động lòng người.
Bà bà lại càng thấy tức, bất mãn nói thầm: “Mỹ nhân như vậy mà còn thờ ơ, thật là phí của trời mà.”
“Ửm?” An Miên Miên nghe không rõ, hỏi lại: “Bà nói gì ạ?”
“Bà nói là chỉ làm cơm tối cho mấy người chúng ta thôi, không cho thằng nhó kia ăn.”
***
Giữa bữa cơm, bà bà nói được làm được, thế mà thật sự chỉ kêu An Miên Miên và hai đứa bé cùng ăn tối thôi. Hình như cố tình dùng cách này để kháng nghị Hoắc Diễn Chi vậy. Đáng tiếc là không có hiệu quả.
Hoắc Diễn Chi bình tĩnh phân phó cho quản gia xong, lập tức chuẩn bị lên lầu.
Thấy hắn muốn đi, bà bà gắp một đũa thức ăn cho Hoắc Thịnh Quyết, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe:
“Nào nào, ăn nhiều thịt một chút nha, lòng người đều là thịt cả, ăn nhiều thịt chút mới có lương tâm được. Cha con chính là ăn quá nhiều cỏ, cho nên mới biến thành bộ dáng như quỷ vậy đó, hai đứa các con tuyệt đối đừng có bị cha mình làm hư nghe chưa.”
Hoắc Tư Nam miệng nhét đầy đồ ăn, nhồm nhoàm nói không rõ:
“Bà cố, cha cũng không phải lạc đà mà, đâu có ăn cỏ đâu…”
“Hừ”
Bà bà cười lạnh: “Cái thứ không có lương tâm, nuôi hắn còn không bàng nuôi con lạc đà cho rồi. Mà con nói xem, con lạc đà là con gì vậy?”
“Một giống ngựa ăn cỏ ạ. (thảo nê mã ‘con mẹ nó’)
“A, vậy cha con chính là ngựa ăn cỏ đó.”
Tới tận đoạn này thì Hoắc Diễn Chi phải dừng chân rồi.