Mẹ Hợp Đồng Lại Bỏ Trốn

Chương 17: Chỉ cung cấp dịch vụ đứng đắn

“Con…”

Hoắc Tư Nam nhìn hướng bên đường chằm chằm rồi yên lặng thu lại tiếng nói.

An Miên Miên không đợi được đoạn sau của câu, nhìn theo hướng con bé mà quay người lại- một chiếc Bentley màu vàng nhạt dừng ở ven đường, một người đàn ông đeo găng tay trắng bước xuống mở cửa xe.

Một bà lão tóc bạc uốn lượn xuất hiện.

Hoắc Tư Nam vui mừng không thôi:

“ Bà cố”

Con bé vui mừng gọi, sau đó chạy ra.

“Cẩn thận” An Miên Miên phản xạ có điều kiện, định ngăn cản.

Cho đến khi xác định không có xe cộ qua lại cô mới buông tay ra để Hoắc Tư Nam từ từ chạy qua.

Bà lão hơn bảy mươi tuổi khí chất nổi bật, người mặc sườn xám cảm giác rất tốt, thông qua khí sắc có thể thấy được bà bảo dưỡng rất tốt hình tượng của mình.

Hai bà cháu cách hai đời rất thân thiết. Lại thấy Hoắc Tư Nam kéo tay bà cố, bộ dạng muốn băng qua đường đi về hướng của mình…

An Miên Miên do dự lại thấy xấu hổ.

Cô giới thiệu bản thân kiểu gì mới không thấy kỳ quái đây?

Không ngờ là cô còn chưa mở miệng, thì bà lão đã tới trước mặt cô, cười hỏi: “Cháu chính là ma ma được chọn phải không?”

An Miên Miên hơi giật mình.

“Tiểu Lưu đã nói cho bà biết rồi, hắn là người của bà mà.”

Lão bà vừa giải thích vừa hiếu kỳ: “Cháu thật sự đã ngủ cùng Diễn Chi nhà chúng ta rồi à?”

“!!!” An Miên Miên vội vàng xua tay, kích động phủ nhận, “Không có chuyện đó đâu ạ”

Đột nhiên cô ý thức được, cô gái sáng nay đã xuất hiện ở nhà kia, “bà “ trong miệng cô ta đại khái chính là bà lão trước mặt đây rồi.

Nói cách khác…

Những hành động hôm nayc ủa cô, bà ấy đã biết hết rồi. An Miên Miên thật là muốn chết mà.

Kết quả, bà lão lại thở dài nói: “Aizz, thật là đáng tiếc mà…”

An Miên Miên: ???

Không phải, sao bà lão này không ra bài theo lẽ thường vậy?

Cô cảm thấy hoang mang mơ hồ. Thấy thế bà lão bất đắc dĩ cười cười: “Thật là, vậy không phải là Diễn Chi nhà ta…”

Bà ý thức được cái gì, lại khoát khoát tay thay đổi ý định.

“Ở ngoài nói chuyện riêng không hay, đi, đi, đi, chúng ta về nhà rồi nói.”

Dưới sự thúc giục của bà lão, hai chiếc xe chở mấy người trước sau chạy vào biệt thự Ngự Uyển.

An Miên Miên còn tưởng bà lão là lấy cớ để nói qua chuyện khác, nhưng không ngờ là sau khi bọn họ vào nhà, bà đã kéo cô sang một bên.

“Cháu dâu, cháu có rảnh giúp bà một chút, xem xem thằng nhóc Diễn Chi kia có phải thật sự có vấn đề hay không đi.”

Cháu…cháu dâu?

An Miên Miên ngơ ngẩn. Nói cô thử một chút, chính là cái thử một chút mà cô nghĩ tới phải không?

“Chuyện này…lão phu nhân, cháu nghĩ bà hiểu lầm rồi, cháu chỉ cung cấp dịch vụ đứng đắn thôi ạ, cháu…”

“Ai da, bà biết. Không cần cháu làm thật đâu, cháu chỉ…”

Lời bà lão còn chưa nói xong, trên thang lầu đã xuất hiện một bóng dáng cao lớn.

Hoắc Diễn Chi xuất hiện, giọng trầm thấp không vui:

“Bà nội, bà đang nói bậy bạ cái gì vậy?”

Hắn trầm mặc, giữa chân mày nhíu chặt.

Cặp mắt phượng tối đen, mang theo sự lạnh lẽo, không giận mà uy.

Đáng tiếc, công kích này đối với lão bà là vô hiệu.

“Ta nói vậy gì đâu?”

Bà lẽ thẳng khí hùng: “Ta dùng tiền mua dịch vụ, không được thể nghiệm sâu xa à? Bọn nó gọi ma ma, ta gọi cháu dâu thì có vấn đề gì sao? Cháu…?

Hoắc Diễn Chi đen mặt: “Cháu không có vấn đề”

Lão bà giật mình.

“Cháu không có vấn đề thì sao nhiều năm như vậy không động vào phụ nữ hả?”

“Nếu cháu có vấn đề thì làm sao có con được chứ?”

“Cái đó chỉ có thể nói trước đây cháu không có vấn đề thôi, ai biết bây giờ cháu có vấn đề hay không? Có vấn đề thì phải giải quyết vấn đề chứ, đầu năm nay cái bệnh kỳ quái gì cũng có cả, đừng có cảm thấy mất mặt…”

“Cháu không có bệnh”

“Vậy sao cháu không động vào phụ nữ?”

Lão bà lẽ thẳng khí hùng: “Cái này còn không phải là bênh à?”