An Miên Miên ngồi ăn cơm mà phải cúi đầu nén cười xém chút nội thương vì đối thoại của hai bà cháu họ.
Ngay lúc này thì một tràng khí lạnh tới gần bàn ăn.
“Tư Nam, khi ăn không nói.”
Nghe theo lời của Hoắc Diễn Chi, Hoắc Tư Nam ngoan ngãn ngậm miêng lại.
Bà bà liếc mắt nhìn hắn một cái, hừ một tiếng: “Bây giờ biết lo cho con rồi sao? Có biết là cho bọn nó một gia đình hoàn chỉnh mới là tốt nhất cho bọn nó không.”
Hoắc Diễn Chi chỉ xem nhẹ, lạnh giọng nói thẳng: “Bà nội, rốt cuộc bà muốn thế nào hả?”
“Ta giống như đang muốn cái gì sao?”
Bà bà liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi ngạo nghễ nói: “Cháu ngồi xuống cùng ăn cơm đi rồi bà cân nhắc nói với cháu.”
“Là bà không cho cháu ăn chung mà.”
“Bà có không cho hả?”
Bà bà nhìn về phía mấy người: “Các người có ai nghe thấy bà nói không cho thằng nhóc này cùng ăn cơm không?”
Không ai lên tiếng.
Bà bà lẽ thẳng khí hùng: “Cháu nhìn đi, rõ ràng là cháu không có lương tâm mà, không biết hiếu thuận với bà già đáng thương này gì cả, còn có mặt mũi nói xấu bà nữa.”
“…” Hoắc Diễn Chi trầm mặc.
Hắn kéo cái ghế trống bên cạnh, ngồi xuống. An Miên Miên ngồi sát bên hắn, thân thể không tránh khỏi căng thẳng.
“Vậy còn tạm được.”
Bà bà vừa lòng thỏa chí, đợi Lưu quản gia dọn lên thêm một bộ chén đũa ăn cơm, bà gắp một đũa đồ ăn bỏ vào chén của hắn.
“Nếm thử đi, tài nghệ nấu ăn của cháu dâu trẻ của ta đơn giản là ngon nhất tuyệt.”
Bà mỉm cười rồi nói tiếp:
“Cháu nói thử xem, cô vợ tốt như vậy đi đâu mà tìm hả? Lại còn trẻ tuổi xinh đẹp, biết nấu ăn chăm con, còn có đầu óc buôn bán, biết kiếm tiền. Cháu còn không biết nắm lấy cơ hội mà gạo nấu thành cơm nữa?”
An Miên Miên đen mặt: “Chuyện này…lão phu nhân…”
“Gọi bà nội.”
Bà bà sửa cô: “Đừng quên thân phận bây giờ của cháu đó.”
“…” An Miên Miên cạn lời.
Bà bà ra đại chiêu: “Tiền tiêu vặt của bọn nhỏ đều là bà cho cả đấy.”
Hay lắm.
Đây mới thật sự là kim chủ đây mà!
Người bỏ tiền chính là bà chủ.
An Miên Miên chỉ có thể phối hợp, cười đổi giọng: “Bà nội.”
“Vậy còn tạm được.”
Bà bà vui lòng thỏa chí.
Hoắc Tư Nam lập tức hùa theo: “Cháu thấy bà cố nói đúng đó. Ủng hộ ba và ma ma kết hôn ngay tại chỗ, ngày mai cử hành hôn lễ luôn.”
Thấy nụ cười trên mặt An Miên Miên sắp duy trì không nổi. Bà bà không khỏi hỏi: “Cháu dâu, sao vậy? Ngoài thực tế cháu có bạn trai rồi à?”
An Miên Miên đang muốn trả lời thì bà lại khoác tay nói:
“Đàn ông mà còn phải để phụ nữ đi vất vả kiếm tiền thì không cần cũng được. Vẫn là tiểu tử thúi nhà ta tốt hơn, nó mặc dù có chút vấn đề, nhưng vấn đề cũng không lớn đâu, còn có thể cứu vãn được. Quan trọng nhất chính là, nhà chúng ta có nhiều tiền, rất nhiều tiền, rất rất nhiều tiền.”
“…” An Miên Miên không kiềm chế nổi.
Khó trách Hoắc Diễn Chi có thể ăn bám đến yên tâm thoải mái đến vậy, vấn đề là xuất hiện ở thế hệ trước rồi.
Không đợi cô trả lời, áp suất bên cạnh cô đã xuống đến cực hạn.
“Bà nội”
Tiếng gọi này của Hoắc Diễn Chi lạnh đến nỗi muốn đóng băng.
Bà bà lúc này mới thu liễm lại: “Được được, ăn cơm trước đã.”
***
Bữa tối kết thúc.
An Miên Miên dẫn hai đứa bé lên lầu, trở về phòng rửa mặt chuẩn bị dỗ ngủ.
Còn dưới lầu, bà bà vẫn còn ở đó. Thấy bà vẫn còn chưa chịu đi, Hoắc Diễn Chi nói thẳng: “Bà nội, rốt cuộc hôm nay bà tới đây là có chuyện gì?”
Bà bà cũng không quanh co lòng vòng với hắn nữa.
Bà thay đổi tháy độ cười đùa lúc nãy, nghiêm mặt trịnh trọng mở miệng:
“Cuối tháng chính là giỗ ba năm tròn của ông nội cháu, bà hỏi cháu một chút, cháu chuẩn bị khi nào tiếp nhận gia nghiệp?”