Nhiệm vụ đã hoàn thành, An Miên Miên về đến phòng, rốt cuộc cũng làm cho Hoắc Tư Nam nín khóc mà mỉm cười.
Hoắc Thịnh Quyết kiêu ngạo hừ một tiếng: “Vậy còn tạm được.”
Hai đứa bé vừa lòng thỏa chí, An Miên Miên lại thấp thỏm không thôi.
Cô đây là đang nhổ râu hổ mà chơi đùa như mèo đó, vừa đi vừa nhảy nhót cận kề cái chết đó.
Hên là mình chạy nhanh, Hoắc Diễn Chi đó không có cơ hội làm khó cô.
Cho đến lúc ăn sáng xong thì hắn cũng chưa xuất hiện lại. An Miên Miên như trút được gánh nặng, xác định là mình đã thoát khỏi cửa hiểm rồi.
Bởi vì lời hứa hôm qua, Lưu quản gia lái Bentley ngừng trước cửa, yên lặng chờ mọi người lên xe.
Nhưng mà Hoắc Tư Nam bất mãn kháng nghị.
“Nam Nam không muốn ngồi xe này, cũng không cần Lưu quản gia lái xe đâu.”
Lưu quản gia hờ hững:
“Vậy Tiểu tiểu thư muốn ngồi xe nào? Trong nhà xe còn Bugatti, Lamborghini, Rolls-Royce…”
Trong một đám xe sang trọng, Hoắc Tư Nam ra quyết định.
“Xe kia.”
Con bé kiên định không thay đổi chỉ vào một hướng.
Là xe của Lưu quản gia, một chiếc Toyota Corolla màu trắng.
“Nam Nam muốn ngồi xe kia kìa, mẹ của mấy bạn khác cũng đưa đón mấy bạn bằng xe giống giống vậy đó.”
“…” Lưu quản gia trầm mặc một lát, rồi nhìn về phía An Miên Miên.
An Miên Miên hình như đã dần quen thuộc với mạch não không giống bình thường của bọn nó rồi.
Cô bình tĩnh xòe tay ra. “Chìa khóa.”
Lưu quản gia đưa cho cô : “Vậy làm phiền An tiểu thư nhé.”
Không ngờ Hoắc Tư Nam lại chu chu cái miệng nhỏ.
“Lưu gia gia.”
Con bé tức giận sửa lưng: “Mẹ không phải là An tiểu thư đâu nha, mẹ là mẹ của Nam Nam, ông phải gọi mẹ là thiếu phu nhân đúng không?”
Lưu quản gia không phản bác được.
“Tiểu tiểu thư nói đúng, là tôi sơ suất rồi.”
Ông ta đổi giọng nói với An Miên Miên: “Thiếu phu nhân, đi đường cẩn nhận nhé.”
Lưu quản gia đưa mắt nhìn bọn chúng lên xe.
Lúc chiếc xe đang lái rời đi, thì điện thoại đi dộng của ông ta cũng vang lên…
***
Trên đường đến nhà trẻ, An Miên Miên liếc mắt nhìn kiếng chiếu hậu trong xe. Hoắc Tư Nam đang ngồi ngâm nga hát, vừa hát vừa đung đưa hai cái chân nhỏ ngắn.
Hoắc Thịnh Quyết mặc dù không có biểu lộ gì, nhưng ánh mắt sáng ngời đã bán đứng nội tâm của nó.
Có thể thấy được hai tiểu tổ tông này tâm tình đều rất không tệ.
Bởi vì trước cửa nhà trẻ xe đậu thành hàng dài, nên An Miên Miên phải đậu xe ở cách xa một chút, dẫn theo hai đứa nhỏ đi ngược lại nhà trẻ.
Hoắc Tư Nam rất vừa lòng, một đường đi không ngừng gọi các bạn mà nó quen biết.
“Mễ Mễ, chào buổi sáng nha, hôm nay mẹ tớ đưa tớ đi học đó, mẹ tớ đẹp không?”
“Đậu Đậu, nhìn nè, đây là mẹ tớ đó.”
“Tiểu Pudding…”
Đoạn đường ngắn ngủn có mấy chục mét, đối với An Miên Miên lúc này lại trở nên rất dài.
Đối với sự khoe khoang của Hoắc Tư Nam, cô chỉ có thể giữ nụ cười nhẹ nhàng, điềm tĩnh, giữ vũng hình tượng vợ đảm mẹ hiền thôi. Thắng lợi ở trước mắt rồi, cửa nhà trẻ đã ngay trước mặt, lúc sắp đến nơi, thì một giọng nữ quen thuộc truyền đến: “An Miên Miên?”
Là Khương Thanh Thanh gọi, làm cho An Miên Miên hoài nghi lỗ tai của mình.
“Mẹ, có người gọi mẹ kìa.”
Hoắc Tư Năm có ý tốt nhắc nhở, nhưng An Miên Miên lại tăng tốc bước chân. Cô không ngờ là ở chỗ này mà còn gặp phải Khương Thanh Thanh.
Chuyện hôm trước cô ta nhất định là ghi hận trong lòng, lúc này mà va chạm chính diện sẽ chỉ mang đến ảnh trước trái chiều thôi.
Nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
An Miên Miên không quay đầu, Khương Thanh Thanh lại tiếp tục đuổi theo.
Cô ta trực tiếp kéo tay, chặn đường trước mặt ba người.
“Quả nhiên là cô.”
Ánh mắt Khương Thanh Thanh đảo qua bọn họ.
Hoắc Tư Nam không hiểu tình huống, lại ngọt ngào mở miệng: “Chào dì…”
Tiếng chào của con bé còn chưa dứt, Khương Thanh Thanh đã châm chọc, cười nhạo nói: “Nhìn tư thế hôm qua của cô, còn tưởng cô đã phất lên rồi chứ. Kết quả là lái một chiếc xe dỏm, làm mẹ kế hai đứa nhỏ, có mất mặt không hả?”
Nụ cười ngọt ngào của Hoắc Tư Nam lập tức tan thành mây khói.