“Dì à, miệng của dì thúi quá đi.”
Hoắc Tư Nam biểu hiện vẻ chán ghét, khoa trương phất phất tay trước mũi mình.
“Dì xịt nhiều nước hoa vậy mà miệng thúi quá vậy?”
Con bé ngây thơ vô tội nhìn Khương Thanh Thanh, hỏi thẳng thừng.
“Ta…”
Khương Thanh Thanh đang muốn phản bác. Kết quả mấy bạn nhỏ đi ngang qua cũng học theo bóp mũi mà đi qua. Cái này làm cho Khương Thanh Thanh xém chút nghi ngờ bản thân mình. Cho đến khi cô ta phát hiện ra sự giảo hoạt trong đáy mắt của Hoắc Tư Nam.
Khương Thanh Thanh thẹn quá hóa giận, nghiêm nghị: “Con bé chết tiệt, mày nói cái gì hả?”
“Con đâu có nói bậy đâu, mắt Nam Nam đẹp giống mẹ mà, sao mà mù được chứ? Là mắt dì có vấn đề đó, dì nhìn đi…”
Con bé chỉ xuống dưới chân cô ta.
Đúng lúc, Khương Thanh Thanh đang đứng trên chỗ cấm.
“Mày…”
Bị một đứa con nít bốn tuổi chế giễu, Khương Thanh Thanh đỏ bừng mặt lên.
Nhưng cô ta lại không thể so đo với con nít, chỉ có thể ra tay với An Miên Miên: “An Miên Miên, cô dạy con cái vậy đó hả? Làm mẹ kế thì không cần chịu trách nhiệm à? Cô…”
Cô ta còn chưa nói xong, An Miên Miên đã hết sạch kiên nhân. Khóe môi của cô đang duy trì đường cong lễ phép, nhưng lời phát ra kẽ răng lại băng lãnh và ngoan độc.
“Khương Thanh Thanh, đừng có ép ta đánh ngươi trước vườn hoa tổ quốc nhé.”
An Miên Miên cố gằng bảo trì hình tượng của mình, nhưng uy hϊếp từ miệng cũng không ngừng lại:
“Nếu cô không muốn nằm viện dậy không nổi giống mẹ cô, thì đừng để tôi ngeh thấy hai từ “mẹ kế” từ miệng cô nữa.”
Cô cười nhưng trong lòng không cười, đáy mắt băng lãnh dần dần làm người ta sợ hãi. Khương Thanh Thanh bị chấn nhϊếp một cách khó hiểu. Đồng thời cô ta cũng cảm thấy nghi ngờ. An Miên Miên có ý gì vậy? Bao che cho con như vậy, không lẽ là con ruột của cô ta sao?
Khương Thanh Thanh nhíu mày. Ánh mắt cô ta đảo qua ai đứa bé song sinh, hai đứa nhỏ này tướng mạo nhìn cũng không tệ, nhưng không nhìn thấy nét giống An Miên Miên.
Vả lại, lúc trước làm kiểm tra thai, bản báo cáo chỉ có một đứa bé thôi mà. Cho nên đôi trẻ song sinh này không thể nào là con ruột của cô ta được. Nghĩ như vậy, Khương Thanh Thanh phủ nhận suy đoán lúc nãy của mình.
Cô ta không cam lòng yếu thế, đang chuẩn bị phản kích lại.
“Bộp…”
Trước mắt cô ta đột nhiên nhào tới một cái bóng, cái mặt cô ta bị một thứ gì vừa mềm vừa mập đánh vào.
Đợi lúc Khương Thanh Thanh mở mắt ra lần nữa…Một cặp mắt đậu xanh lớn đang nhìn cô ta. Cái đầu tam giác cùng cái thân hình mập mạp, làn da thô ráp, tứ chi dính sát mặt cô ta.
“Ộp…”
Con cóc phồng hai má phát ra tiếng kêu.
“A…” Ý thức được cái gì, Khương Thanh Thanh sụp đổ kêu to.
Cô ta hất mạnh đầu mình, nhưng nó vẫn dán chặt vào mặt cô ta như cũ.
“Ha ha ha ha…”
Kẻ thủ ác Hoắc Thịnh Quyết cười ha hả: “Cóc đại vương coi trọng cô đó.”
Bởi vì bọn họ gây động tĩnh, nên có càng nhiều bạn nhỏ đều nhìn qua đây. Lúc này Khương Thanh Thanh cứ như con hề. Sắc mặt đỏ lên, tức hổn hển quơ tay loạn xạ, nhưng mà con cóc kia chính là không buông.
Người dừng chân cười nhạo càng lúc càng nhiều.
“A…”
Cô ta tức hổn hển quơ tay lung tung, bước chân không khống chế được. Nhìn bóng dáng cô ta hoảng hốt bỏ đi, đám người cũng nhịn không được nữa mà cười ra tiếng.
“Ha ha ha…”
Bao gồm cả An Miên Miên.
“Mẹ, mẹ có vui không?” Hoắc Tư Nam hỏi.
An Miên Miên lúc này mới thu lại ánh mắt nhìn cô ta. Con bé mắt ngọc mày ngài, thần thái sáng láng, tay nhỏ mềm nắm tay cô, chờ câu trả lời thuyết phục.
An Miên Miên gật đầu, thật lòng đáp lại: “Vui lắm.”
“Hì hì…”
Hoắc Tư Nam vui vẻ ra mặt, nói chuyện cường điệu với cô:
“Có Nam Nam và Thịnh Thịnh ở đây, ai cũng đừng hòng ăn hϊếp mẹ, tụi con sẽ bảo vệ mẹ.”
Trong lúc vô tình, giống như một quyền đánh mạnh vào tim An Miên Miên vậy, cái mũi cô cay cay. Lúc này, Hoắc Thịnh Quyết phá hư bầu không khí, rắm thúi nói: “Ai muốn bảo vệ cô ta, anh chỉ là nhìn cái người kia quái dị, thấy khó chịu thôi.”
Lời vừa nói ra, nó đi thẳng vào cửa nhà trẻ, chỉ để lại cái bóng lưng lạnh lùng cho cô.
Hoắc Tư Nam xem thường, chỉ cười với An Miên Miên nói tạm biệt.
“Bái bai mẹ, tụi con sẽ ngoan, mẹ nhớ tan học đến đón tụi con nha.”
Đưa mắt nhìn hai đứa nhỏ đi vào nhà trẻ, rốt cuộc An Miên Miên cũng có thể thở phào. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, làm cô thấy không vui nhưng cũng thấy cảm động. An Miên Miên cảm khái đi lại chỗ đậu xe.
Lúc này, điện thoại của cô vang lên, giọng điệu Hạ Thính Nhiên bên đầu dây bên kia rất sốt ruột: “Miên Miên, xảy ra chuyện rồi.”