Nghe được động tĩnh, An Miên Miên đang chuẩn bị lao người ra, lập tức rụt lại.
Cô mở cửa ra một cái khe để quan sát tình huống. Thấy là Hoắc Diễn Chi đang mặc đồ ngủ, từ phòng ngủ chính mở cửa ra đi về phía thang lầu. Xem ra, hắn cũng là nghe được đối thoại dưới lầu rồi. Để xác minh ý đồ cô gái đó, cho nên…
Thái độ của hắn sẽ là gì? An Miên Miên bí mật quan sát, kết quả bị Hoắc Thịnh Quyết cưỡng ép đuổi ra ngoài.
“Cùm cụp…”
Cửa phòng bị khóa trái.
Theo đó là cảnh cáo của Hoắc Thịnh Quyết : “Nếu cô không giải quyết được, tôi sẽ khiếu nại cô.”
“…” An Miên Miên im lặng.
Đã ép mua ép bán, còn lấn lên đầu nữa chứ, người gì vậy chứ.
Bất đắc dĩ, cô đành phải lén như trộm đi theo, vừa xem vừa suy nghĩ tìm đối sách.
Bởi vì tiếng bước chân của Hoắc Diễn Chi, nên cô gái dưới lầu rất nhanh đã chú ý thấy sự xuất hiện của hắn.
“Diễn Chi, anh dậy rồi.”
Giọng cô gái mềm mại, ý vị lấy lòng rất rõ ràng. Hoắc Diễn Chi dừng bước chân giữa thang lầu. Bởi vì bị hình thể của hắn che chắn, nên An Miên Miên đang âm thầm đi theo phía sau không nhìn thấy rõ được hình dáng người bên dưới.
Chỉ có thể đoán được là cô ta chừng hai mươi tuổi. Hoắc Diễn Chi cũng không trả lời, chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Em nghe bà nội nói, gần đây anh ngủ không ngon giấc, nên cố ý nhờ người tìm đến một ít sâm thiên nhiên…”
Đối với sự lấy lòng của cô ta, Hoắc Diễn Chi cũng không cảm kích gì.
“Không cần hao tâm tổn trí, giấc ngủ của tôi…”
Hắn còn chưa nói xong, thì một đôi tay ngọc ngà nhỏ bé không tiếng động đã quấn quanh người.
Đôi tay trắng nõn non mịn vòng qua eo hắn, tư thế yêu kiều mà ôm lấy hắn từ phía sau.
Đột nhiên xuất hiện cảm giác trên người, làm cho thân thể Hoắc Diễn Chi cứng đờ. Không đợi hắn nghiêng đầu nhìn, sau lưng đã truyền đến tiếng nói dịu dàng mập mờ của An Miên Miên: “Thì ra là vì bị mất ngủ, cho nên mới muốn người ta một đêm nhiều lần như vậy à…”
Giọng cô không nặng nhưng lực sát thương vô cùng to lớn. Trong giấy lát, cả căn biệt thự yên tĩnh đến một cây kim rơi cũng có thể nghe được, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Không ai phản ứng lại, An Miên Miên đành phải tiếp tục:
“Tối hôm qua còn thân mật với nhau, nói chỉ thích mình em, sáng nay đã có người khác đến tặng thuốc bổ rồi, không sợ người ta ăn dấm à? Nhất định phải đền bù cho người ta thật tốt đó…”
Cô thuận thế thò hai tay vào vạt áo ngủ của hắn. Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve cơ bắp không khống chế được mà nhanh chóng trở nên cứng ngắc.
Phạm vi dần dần mở rộng, không khí cũng bắt đầu mập mờ đến cực điểm rồi. Cô gái kia bị hù đến hoa dung thất sắc, liên tục lui bước: “Em…em nhớ ra mình còn có chút việc, em đi trước đây.”
Nói rồi cô nàng chạy trối chết.
An Miên Miên rốt cuộc thấy như trút được gánh nặng. Nếu cả cái này mà còn không hù cô ta lui được, cô thật cũng không biết nên làm gì tiếp theo cho phải.
An Miên Miên đang nghĩ như vậy, thì lỗ tai cô nghe được một tiếng nói âm lãnh đến cực độ.
“Đây chính là đạo đức nghề nghiệp của cô sao?”
Hoắc Diễn Chi mang theo giọng điệu làm cho người ta rùng mình.
An Miên Miên tự biết mình có chút vi phạm chuẩn mực, lập tức thu hồi hai tay rồi kéo giãn khoảng cách ra xa.
Xác nhận là cô gái đã biến mất không thấy nữa, cô mới ra vẻ trấn định nói: “Anh sẽ không cho là tôi thèm thân thể của anh nên mới cố tình chiếm tiện nghi anh đó chứ?”
“Cho xin đi, tôi gặp qua vô số đàn ông rồi, vóc người này của anh…ừm, miễn cưỡng cũng coi như tạm được đi. Nhưng cũng không tới mức làm tôi thèm nhỏ dãi đâu, nhiều lắm thì có thể đảm nhiệm làm một công cụ thôi.”
An Miên Miên nói chắc như đinh đóng cột:
“Người thuê ra nhiệm vụ cho tôi, dù sao thì tôi cũng phải hoàn thành mà? Tiện thể cũng giúp anh bóp nát một đóa hoa đào luôn, coi như đôi bên cùng có lợi, không ai nợ ai nhé. Cám ơn đã phối hợp, gặp sau nhá.”
An Miên Miên vội vàng dứt lời rồi chuồn mất.
Hoắc Diễn Chi sắc mặt tái xanh đứng tại chỗ. Mắt đen cụp xuống, áo ngủ bị làm loạn, có chút nới lỏng làm lộ ra đường cong cơ thể của hắn.
Cằm hắn không ngừng căng cứng, áp suất không khí quanh người cũng hạ xuống theo. Hắn là công cụ lợi dụng sao, còn nói…thân hình hắn quá bình thường sao?