Mẹ Hợp Đồng Lại Bỏ Trốn

Chương 11: Mệnh lệnh của kim chủ

Liên tiếp mười mấy email chưa đọc. Toàn bộ đều là từ Cố Trạch Vũ. Hắn dùng thân phận tổng giám đốc Khoa Học Kĩ Thuật Khương Cố hỏi thăm cô vì sao không góp mặt trong buổi lễ hôm nay, cũng thể hiện đầy đủ thành ý hợp tác, mời cô đến Hoa quốc gặp mặt nói chuyện.

Nhìn email Cố Trạch Vũ gửi tới trong hộp thư, An Miên Miên cong khóe môi cười nhạo. Cô có đi sao không? Thậm chí còn không quên tặng quà nữa mà. Còn về phần hợp tác, thì hắn cố mà nằm mơ đi.

Trước đây cô cố tình tiết lộ một chút thiết kế cho hắn, mục đích chỉ là một cơ hội thôi. Lợi dụng xong thì vứt bỏ, không phải là chuyện mà bọn họ am hiểu nhất hay sao?

An Miên Miên xóa toàn bộ email đi, ngay lúc cô chuẩn bị xóa bỏ tất cả, thì xen lẫn trong đó có một email gây chú ý cho cô.

Tên người gửi email chỉ là một chuỗi mã code. Cô nghi ngờ ấn mở xem, nội dung được viết bằng tiếng anh, dịch ra là:

“Xin chào Jessica, mạo muội gửi thư cho cô, mong cô thứ lỗi. Tôi có biết một nữ sinh, vì ông bà khi còn sống không người chăm sóc, qua đời ở nhà sau một tuần mới được phát hiện. Bởi vì thấy bị xúc động, nên muốn nghiên cứu phát minh ra một người máy, không biết tôi có may mắn được mời cô tham dự hợp tác được không? Mong nhận được phản hồi.”

Xem xong email, An Miên Miên không khỏi nhíu mày.

Trước đó, cô và đoàn đội tiến sĩ bắt đầu nghiên cứu phát minh, tiến trình thuận lợi cũng không có tiết lộ tin tức ra ngoài. Rõ ràng trước đó không ai biết tới, sao đột nhiên lại có cả đám xuất hiện muốn chia cái bánh này chứ?

An Miên Miên bĩu môi, khôi phục bình tĩnh : “Chuyện này thực sự khiến người ta thấy tiếc mà, rất xin lỗi, tạm thời tôi không muốn cân nhắc tới hạng mục thiết kế sản phẩm đâu.”

Thoát khỏi hòm thư, An Miên Miên tắt máy đi ngủ.

Một đêm ngon giấc.

Cho đến khi cô mơ hồ cảm giác được một cặp mắt nào đó đang nhìn cô chằm chằm.

An Miên Miên nhíu mày, ý thức mơ hồ rồi mở to mắt – đập vào mắt cô là đôi mắt phượng sắc bén hung ác.

Hoắc Thinh Quyết đứng bên cạnh giường, bất mãn chống nạnh: “Lúc này mà còn có tâm tình ngủ nữa sao? Sao cô có thể ngủ được hả.”

An Miên Miên nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, vẫn chưa tới giờ ước định mà.

“Không phải đã nói là bảy giờ rưỡi mới đưa mấy đứa đi học sao? Giờ mới hơn sáu giờ mà, thậm chí đi ngủ cũng không cho người ta ngủ à…”

Cô nói rồi đang chuẩn bị xoay người tiếp tục ngủ, kết quả lại phát hiện Hoắc Tư Nam đang ngồi trên giường, mếu máo đưa tay lau nước mắt. An Miên Miên lập tức tỉnh ngủ. Cô ngồi dậy theo, khẩn trương hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hu…”

Cô hỏi tới làm cho Hoắc Tư Nam càng ấm ức khóc hơn. An Miên Miên kéo cô bé vào lòng:

“Sao vậy con? Bảo bối của mẹ, đừng khóc nha, nói cho mẹ nghe nào?”

“Hu hu hu…”

Hoắc Tư Nam khóc sướt mướt trong lòng cô: “Mẹ ơi, dì kia lại tới nữa rồi…”

Hả?

An Miên Miên không hiểu gì cả: “Dì nào vậy?”

Tiếng cô vừa dứt thì mơ hồ nghe thấy từ dưới lầu truyền đến một giọng nữ.

“Không sao đâu, tôi đợi dưới này là được rồi, mấy cái này phải tự tay đưa mới tốt.”

Nghe được nội dung, An Miên Miên giật mình. Hoắc Tư Năm cũng chứng thực suy nghĩ của cô ngay:

“Hu hu, cô ta chính là người muốn làm mẹ Nam Nam đó, nhưng mà Nam Nam đã có mẹ rồi mà…”

Không đợi An Miên Miên nói chuyện, Hoắc Thịnh Quyết đã chống nạnh ra lệnh cho cô:

“Cô nhanh xuống đuổi cô ta đi đi.”

“…” An Miên Miên chần chờ, “Cái này…không tốt lắm đâu.”

“Có cái gì mà không tốt?”

Hoắc Thịnh Quyết lẽ thẳng khí hùng, thái độ ngang ngược: “Cô bây giờ là mẹ của bọn tôi đó, tiểu tam phá gia can người ta đã tới cửa, vậy mà cô lại mặc kệ ngồi nhìn sao? Có người mẹ nào như vậy không hả?”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả. Nhanh đi tiêu diệt cô ta cho tôi đi, cho cô ta sau này không dám xuất hiện ở đây nữa. Đây là lệnh của kim chủ đó, là thông báo, không phải thương lượng.”

Hoắc Thịnh Quyết dứt lời, vẻ mặt chất vấn nhìn cô:

“Cô không phải là dân chuyên nghiệp sao? Không phải ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm được chứ? Vậy mà còn không biết xấu hổ lấy của tôi hai trăm vạn, ha ha”

Có thể nhẫn nại nhưng mà không thể nhẫn nhục được. An Miên Miên lúc nay định xông lên rồi, nhưng lúc đó từ một phòng ngủ khác trong lầu hai vang lên tiếng mở cửa…