Úc Ly chỉ đứng đó, ngơ ngác nhìn Chu thị lau nước mắt. Nàng không hiểu được nỗi buồn này, bởi trong thời kỳ mạt thế mà nàng từng trải qua, cái chết là chuyện bình thường.
Là một chiến binh gen, nàng đã quen với việc không cảm nhận sâu sắc về cái chết như người khác. Tuy nhiên, nàng vẫn im lặng, không nói gì thêm, vì sự tôn trọng dành cho cảm xúc của Chu thị.
...
Buổi trưa, Úc Ly lại được ăn cháo gạo lứt kèm dưa muối, thêm một bát rau xanh. Đây là những món ăn dân dã, rất quen thuộc của người làm nông, không có gì đặc sắc về hương vị.
Nhưng nhìn vào nét mặt của Úc Ly khi ăn, ngay cả Chu thị cũng không khỏi nghi ngờ liệu trên bàn có phải đang bày ra những món cao lương mỹ vị hay không.
Hai đứa nhỏ cũng bị sức ăn của nàng cuốn theo, ăn được hơn nửa chén cháo gạo lứt và rau xanh, bụng tròn căng khó mà tin nổi.
Chu thị chỉ còn biết đổ lỗi cho Úc gia vì đã không chăm sóc tử tế, không cho Úc Ly ăn uống đầy đủ, để bây giờ chỉ mới ăn cháo gạo lứt và rau xanh cũng khiến nàng cảm thấy như đang thưởng thức món ngon.
Đúng là đáng thương…
Cả một ngày trôi qua trong sự bình yên và tĩnh lặng như vậy.
Úc Ly rất hài lòng với cuộc sống như thế này.
Điều làm nàng hài lòng nhất chính là Phó gia rất rộng rãi, không giống như trong ký ức của nguyên chủ khi còn ở Úc gia – luôn bị cắt xén phần ăn, phải ăn kham khổ hơn cả mèo, không được ngồi cùng mâm với nam nhân, mà phải ngồi xổm trong căn bếp oi bức để ăn.
Nàng vẫn đang trong giai đoạn dưỡng bệnh, cần phải bồi bổ để phục hồi sức khỏe, nên phải ăn nhiều hơn để lấy lại sức.
...
Trong phòng vang lên tiếng thở đều đều, khiến Úc Ly cảm thấy vô cùng không quen, bản năng của nàng muốn lập tức bóp nghẹt tiếng thở đó.
Nàng nhéo nhéo tay mình, không ngừng nhắc nhở bản thân rằng không thể tùy tiện ra tay.
May mắn là tối hôm qua, do cơ thể này bị cảm nắng không còn chút sức lực nào nên đã tránh được sai lầm lớn. Nếu không, có lẽ hôm nay nàng đã không thể bình yên mà ngồi ở Phó gia ăn cháo đậu.
Hiện tại, Úc Ly vẫn muốn ở lại Phó gia, dù chỉ là làm một nha hoàn, nhưng ít nhất nàng còn có cháo đậu, dưa muối và canh rau xanh để ăn.
Thức ăn ở đây đều là thực phẩm tự nhiên, không bị ô nhiễm hay nhân tạo. Dù đó chỉ là đồ ăn thô, nhưng vị vẫn ngon hơn hẳn so với những thực phẩm nhân tạo, lương khô nén mà nàng từng ăn.
Ngay cả khi uống nước trong ở đây, nàng cũng cảm thấy đó là một sự hưởng thụ.
May mắn là hiện tại cơ thể của nàng vẫn còn yếu, Úc Ly dù không quen, nhưng cũng không cưỡng lại được sự mệt mỏi mà tiến vào giấc ngủ sâu, cùng với âm thanh thở nhè nhẹ kia.
Cảm giác như chỉ vừa chợp mắt đã đến bình minh…
Trời vừa sáng Úc Ly đã tỉnh dậy, nàng phát hiện cơ thể vẫn mềm nhũn, không có chút sức lực nào.
Cảm giác khó chịu cứ âm ĩ trong người, như thể có thứ gì đó ẩn nấp trong cơ thể, cố gắng chui ra.
Ánh mắt của nàng dần trở nên mơ hồ, phải mất một lúc lâu mới gượng dậy được.
Lúc rửa mặt, Úc Ly phát hiện lu nước đã gần cạn.
Nàng nghĩ một chút, nhớ ra rằng ở nông thôn nếu nhà không có giếng, phải ra sông để gánh nước.
Phó gia không có giếng, vì vậy mọi ngày đều phải ra sông gánh nước về để dùng cho việc nấu nướng và sinh hoạt.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin