Chưa kể đến việc Phó Văn Tiêu là người "nuốt vàng", chỉ riêng tiền thuốc men đã tốn không biết bao nhiêu.
Giờ Phó gia chỉ còn lại một phòng toàn người già yếu bệnh tật, nếu họ thực sự muốn mua một nha hoàn về để hỗ trợ công việc, điều đó cũng dễ hiểu.
Úc gia hoàn toàn không coi trọng cuộc hôn nhân này, họ nghĩ bên ngoài nói là để "xung hỉ" nhưng thực chất là mua người về làm nha hoàn.
Trong mắt họ, Úc Ly chính là nha hoàn mà Phó gia đã mua về.
Úc Ly nhận thức về thế giới này đều từ ký ức của nguyên chủ.
Từ ký ức đó, nàng biết rằng Úc gia đều xem nàng như nha hoàn của Phó gia.
Làm nha hoàn thì có nghĩa là phải làm việc.
Dù sao bây giờ nàng cũng không có nơi nào để đi, tạm thời làm nha hoàn cũng không sao.
Dù gì Phó gia cũng tốt hơn Úc gia nhiều.
Ít nhất, Chu thị còn cho nàng ăn, vừa nãy nàng còn được ăn một bát cháo đậu đặc nữa.
Loại cháo đậu như vậy, ở Úc gia nàng tuyệt đối không có phần.
Úc gia trọng nam khinh nữ, các nhi nữ chỉ được ăn cháo gạo lứt nấu với rau dại, mà gạo lứt thì có rất ít, hương vị chua chát, dễ khiến cổ họng nghẹn lại.
Sau khi dặn dò vài câu, Chu thị lấy một chiếc khăn lau mặt cho người đang nằm trên giường.
Do trong phòng có người bệnh, cửa sổ đều đóng kín.
Đây là quan niệm phổ biến thời xa xưa - người bệnh không được gặp gió vì sợ bị nhiễm khí độc từ gió. Điều đó khiến căn phòng trở nên tối tăm, ngột ngạt.
Úc Ly đứng cạnh giường, thuận tay giúp Chu thị một chút.
Sau khi lau mặt xong, Chu thị định nâng Phó Văn Tiêu dậy để lau người cho y.
Nhìn bà chật vật nâng Phó Văn Tiêu dậy, Úc Ly liền đưa tay qua, dễ dàng đỡ y lên.
Chu thị ngạc nhiên nhìn Úc Ly.
Úc Ly cũng ngơ ngác nhìn lại Chu thị, nghiêng đầu như muốn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Ly nương, sức con mạnh thật đấy.” Chu thị nói, nhớ lại lời Úc lão thái thái từng nói rằng Úc Ly có sức lực lớn, giờ bà mới thấy điều đó là sự thật.
Nhìn Úc Ly đỡ Phó Văn Tiêu lên một cách nhẹ nhàng, không tốn chút công sức nào, Chu thị càng thêm ngạc nhiên.
Phó Văn Tiêu dù nằm bệnh trên giường nhưng vẫn là một nam nhân cao lớn, việc nâng y dậy mỗi khi thay quần áo luôn khiến Chu thị phải gắng sức rất nhiều.
Úc Ly thầm nghĩ: "Chuyện này không là gì cả, dù hiện tại sức lực của mình không đủ để khiêng nổi một lu nước lớn, nhưng vẫn có thể nâng một nam nhân trưởng thành."
Nàng thở dài trong lòng, nhận ra bản thân giờ đã yếu đi nhiều, phải nhanh chóng chăm sóc sức khỏe mới được.
Chu thị không nghĩ ngợi thêm, tiếp tục công việc của mình.
Chẳng mấy chốc, bà đã lau sạch sẽ cho Phó Văn Tiêu, thay quần áo mới và để y nằm thoải mái trên giường.
Trong căn phòng u ám, Úc Ly nhìn kỹ lại, thấy sắc mặt Phó Văn Tiêu trắng bệch như một tảng đá lạnh lẽo, da dẻ trắng như tuyết, hô hấp yếu ớt, tựa như đang chờ chết, nàng không khỏi nghĩ rằng y có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Kiếp trước, Úc Ly đã chứng kiến nhiều cái chết, nhưng đó là những người đã biến thành quái vật sau khi bị ô nhiễm, rất hiếm khi thấy xác chết nguyên vẹn.
Cảnh lặng lẽ chờ chết như này, nàng chưa từng thấy bao giờ, điều đó khiến nàng tò mò và muốn nhìn kỹ hơn.
Chu thị nhìn tiểu nhi tử đang nằm mê man trên giường, không khỏi đau lòng. Bà cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin