"Lòng người thật phức tạp." Mizuo Sosuke không khỏi cảm thán, "Ai có thể ngờ được kẻ gϊếŧ người gây ra vụ án mạng kinh hoàng lại chỉ là một người cha hóa điên? Hóa ra chỉ cần sự tha thứ của đứa con gái là có thể khiến một ác ma lạc đường tỉnh ngộ sao?"
Mọi người trong trường cảnh sát đều nghĩ rằng tiếp theo Mizuo Sosuke sẽ bày tỏ một hồi cảm khái về tình cha con, ai ngờ anh ta lại chuyển giọng, bắt đầu mắng mỏ, "Nhưng thế giới này đâu phải ai đáng thương thì người đó có lý! Ông mất con gái thì đáng thương, chẳng lẽ gia đình cậu Morofushi không đáng thương sao? Có người cha như ông, Yuri ở dưới sẽ phải đối mặt với thầy của mình như thế nào đây? Chắc chắn cô bé sẽ không thể ngẩng đầu lên nổi, thật xấu hổ làm sao!"
Nghe được những lời này, Tomoro không còn đập đầu nữa, cả người hoàn toàn ngây dại, "Tôi đã làm Yuri mất mặt, xin lỗi, cầu xin anh hãy nói cho tôi biết, tôi nên làm gì bây giờ?" Ông ta nhìn khát vọng nhìn về phía Mizuo Sosuke, cầu xin người đã vạch trần sự thật bằng một câu nói này có thể cho mình một con đường.
"Nếu không thể cảm nhận được nỗi đau giống như nạn nhân thì sao có thể gọi là xin lỗi chứ! " Mizuo Sosuke đứng dậy, vì ngồi xổm quá lâu nên chân hơi tê, khiến anh suýt nữa thì ngã, may mà Hiromitsu đã nhanh tay đỡ lấy anh, "Hãy mang theo nỗi xấu hổ và hối hận này, sống hết quãng đời còn lại trong đau khổ đi."
Phải nói sao nhỉ, tuy lời nói của Mizuo Sosuke không phù hợp với quan niệm phổ biến cho lắm, nhưng những người có mặt lại cảm thấy hả hê, nhất là khi nạn nhân lại là bạn của mình.
Còn Tomoro lúc này đã trở nên ngu dại, chỉ biết lặp đi lặp lại câu "Xin lỗi".
Lần này cảnh sát đến rất nhanh, "Sao lại là các cậu nữa vậy?" Thanh tra Megure mập mạp rất bất lực, mới đó mà lại gặp vụ án rồi sao.
Sau khi hiểu rõ sự việc, vì liên quan đến vụ án cũ, một nạn nhân khác, anh trai của Morofushi Hiromitsu, Morofushi Takaaki đang ở Nagano, cần thời gian để đến đây, cho nên thanh tra Megure chỉ để lại thông tin liên lạc của Hiromitsu, dự định đợi Takaaki đến rồi mới thông báo cùng lúc.
"Anh Mizuo thật lợi hại, lát nữa anh có sắp xếp gì không, hay là đi karaoke với chúng tôi nhé?" Hagiwara Kenji nhiệt tình mời.
Miyazaki Ren cứng người. Hiện tại ba nick cùng làm việc, mà nick số ba lại phải thường xuyên tăng ca động não, cho nên cậu luôn tìm cách lười biếng hết mức có thể. Trải qua bao nhiêu chuyện ngày hôm nay, cậu chỉ muốn nick số ba mau chóng được về nhà nằm nghỉ.
Trái ngược với mong muốn của nick phụ số ba, Ran và Shinichi lại tỏ ra vô cùng hào hứng. Shinichi cảm thấy nhóm người trường cảnh sát rất thú vị, muốn quan sát ở khoảng cách gần hơn, còn Ran thì bởi vì bố mẹ thường ngày quá bận rộn, chưa từng đưa cô bé đến những nơi như quán karaoke, nên rất muốn được trải nghiệm.
"Anh Sosuke, làm ơn đi mà, em rất muốn đi!", Shinichi lại giở vẻ mặt dễ thương nũng nịu.
Mizuo Sosuke phẩy phẩy tay như đuổi ruồi, "Đi chỗ khác đi, nhóc con phiền phức."
Nhưng trái tim đang cứng rắn của anh lại không thể cưỡng lại được đôi mắt long lanh nhưng lại rất hiểu chuyện, không hề lên tiếng của Ran. Thôi được rồi, cùng lắm thì đến đó tìm cớ giả vờ ngất xỉu.
Hagiwara Kenji quả là ông hoàng karaoke, hát liên tục với các cô gái hết bài này đến bài khác, cuối cùng cổ họng không chịu nổi nữa mới chịu rút lui.
"Miyazaki, cậu lên hát hai bài đi?", Hagiwara Kenji khuyến khích.
"Không được, tớ hơi mệt, hay là Matsuda lên hát đi." Bởi vì bản thân không có năng khiếu âm nhạc, hát như tụng kinh, nên Miyazaki Ren từ chối lời đề nghị của Hagiwara, lại quay sang rủ Matsuda Jinpei.
Hagiwara Kenji, người hiểu rất rõ giọng hát của cậu bạn thân từ bé, nhắm chặt mắt trong đau khổ. Các cô gái cũng đã mệt, nhưng đây là một bài hát song ca, Shinichi cũng tò mò về Matsuda Jinpei, liền tự nguyện hát cùng.
Mặc dù không biết giọng hát của Matsuda Jinpei như thế nào, nhưng ấn tượng sâu sắc về giọng hát của Shinichi khiến Miyazaki Ren cũng đau khổ nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện, hy vọng Matsuda Jinpei có thể kéo được kẻ mù âm nhạc đó.
Hagiwara Kenji cũng thầm cầu nguyện: Mong là bé Shinichi có thể kéo được kẻ mù âm Matsuda này.
Tiếc là, tiếc là…
Khi hai người cất giọng hát, tất cả mọi người có mặt đều được trải nghiệm cái cảm giác gọi là địa ngục trần gian, quá dở tệ, làm sao có thể có người hát một bài đơn giản như vậy mà lại dở tệ đến thế? Đây rốt cuộc sống khổ sở gì thế này, lại còn phải nghe hai người này song ca nữa chứ?!!!
Mizuo Sosuke thậm chí còn nhắm mắt lại, duỗi thẳng hai chân ra, ngất xỉu. Người khác chỉ có một mình chịu trận, nhưng Miyazaki Ren lại phải điều khiển hai nick cùng lúc, thực sự không thể chịu nổi sự tra tấn này, chỉ có thể đành lòng cho nick số ba offline trước.
"Không hay rồi, anh Sosuke ngất xỉu rồi!", Ran hét lên.
Matsuda Jinpei & Shinichi hát hò thỏa thích xong, nhìn nhau đầy ăn ý, còn nở nụ cười rạng rỡ với mọi người, "Sao nào, chúng tôi hát cũng không tệ lắm phải không ~ Nhóc con, chúng ta hát thêm bài nữa đi, tôi thấy hợp cạ với cậu đấy."
Shinichi vui vẻ gật đầu, đã lâu rồi mới gặp được một người bạn hát hợp cạ như vậy.
Mọi người: "Cứu... Cứu mạng...!"