Furuya Rei và Date Wataru đi cùng Morofushi Hiromitsu đến đồn cảnh sát để lập biên bản. Miyazaki Ren nhìn Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei đang trêu chọc mèo, nghĩ đến việc bản thân phải gánh chịu gấp đôi sự tra tấn bởi hai cái loa phường, quyết phải định trả thù.
"Này Matsuda, giúp tớ một việc được không?" Miyazaki Ren hỏi với nụ cười rạng rỡ thường dùng.
"Việc gì?"
"Là việc tớ đã nói lần trước ấy, làm người mẫu cho tớ."
"À... Cái này..." Matsuda Jinpei ấp úng.
"Hóa ra là trang nam nhi đại trượng phu cũng có lúc nuốt lời sao? Không đồng ý thì..."
"Ai nói là nuốt lời chứ, Matsuda Jinpei này nói được làm được!" Không chịu nổi lời khích tướng, Matsuda Jinpei lập tức vỗ ngực cam đoan.
Hagiwara Kenji nhìn thấy cậu bạn thân dễ dàng sập bẫy như vậy, không nhịn được "phụt" một tiếng bật cười.
Matsuda Jinpei liếc xéo anh chàng đang xem kịch hay, đảo mắt một vòng, trong nháy mắt đã có chủ ý, "Miyazaki, cậu chỉ cần mỗi mình tớ làm người mẫu thôi sao? Nhìn Hagi kìa, cậu ấy được hoan nghênh như vậy, để cậu ấy làm người mẫu chẳng phải tốt hơn sao?"
"Thôi khỏi... " Hagiwara Kenji vội vàng xua tay từ chối.
"Sao thế? Hagi không muốn giúp Miyazaki à?" Matsuda Jinpei vòng tay qua cổ Hagiwara, uy hϊếp.
Hagiwara Kenji "khụ" hai tiếng, "Không phải, lúc đầu không phải Miyazaki hỏi Matsuda sao? Matsuda đẹp trai như vậy, hợp hơn tớ nhiều."
"Không không, Hagi mới hợp, cậu được hoan nghênh như vậy chắc chắn hợp hơn tớ."
Trong chốc lát, hai người thay phiên nhau thoái thác, "tình nghĩa huynh đệ" thật cảm động, không khí tràn ngập mùi trà xanh và hương sen.
Ngư ông đắc lợi, Miyazaki Ren xem kịch đã đời, lúc này mới lên tiếng, "Thôi khỏi tranh nữa, muốn tranh thì vào phòng tớ mà tranh, hay là thế này đi, tớ vất vả một chút, hai cậu cùng làm người mẫu cho tớ."
Matsuda Jinpei & Hagiwara Kenji: Không! Tính toán sai lầm rồi, không ngờ Miyazaki còn có chiêu này.
Trong phòng ngủ.
Matsuda Jinpei nhìn Miyazaki Ren đang lấy bảng vẽ ra, ngượng ngùng nói: "Miyazaki này, làm người mẫu thì... có thể không cần tạo dáng như cái kiểu trong bức tranh lần trước được không?"
"Matsuda à." Miyazaki Ren liếc nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, "Cái lần trước chỉ là tớ phác họa luyện tập thôi, tớ là học viên trường cảnh sát, đương nhiên là vẽ toàn truyện tranh đứng đắn rồi. Nhưng nếu cậu muốn tớ vẽ kiểu đó, nể tình bạn bè, cũng không phải là không được."
"Không không không, tớ không thích kiểu đó, bình thường một chút là được rồi!" Matsuda Jinpei vỗ vỗ mặt, thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn dáng vẻ như trút được gánh nặng của cậu ta, trong lòng Miyazaki Ren thầm cười nhạo, hừ hừ, vui mừng hơi sớm đấy.
Hagiwara Kenji là kiểu người khá là thích thể hiện, biết mình đến đây không phải để làm người mẫu cho "kiểu đó", lập tức trở nên tích cực hơn hẳn, "Miyazaki, cậu đang vẽ truyện tranh thể loại gì vậy? Tớ nên tạo dáng thế nào? Nhớ vẽ tớ đẹp trai một chút nhé."
"Truyện tranh thiếu nữ." Nói xong liền bắt đầu chỉ đạo hai người tạo dáng.
Tư thế kinh điển - tổng tài bá đạo áp tường, người bị áp là Matsuda Jinpei.
Bị một người con trai khác bao vây trong vòng tay, bên tai là hơi thở của đối phương, chóp mũi là mùi hương của đối phương, cho dù người đó là bạn thân từ thuở nhỏ, Matsuda Jinpei vẫn cảm thấy chỗ nào cũng kỳ quái, không khỏi nổi da gà.
Hagiwara Kenji cũng không khá hơn, tư thế thì đẹp trai thật đấy, nhưng điểm tựa quá ít, toàn thân đều phải gồng lên, thật sự rất mệt.
Mà Miyazaki Ren còn ở bên cạnh liên tục lải nhải, "Hagiwara, biểu cảm trên mặt ma mị thêm chút nữa đi, cậu hiểu nụ cười ma mị là như thế nào không?"
"Matsuda, cúi đầu xuống, hóp cằm lại, đừng có mà cằm hai ngấn, đặt lưỡi lên vòm họng, biểu cảm e lệ một chút."
Matsuda Jinpei tính tình nóng nảy, nhưng Miyazaki Ren rất biết cách nắm bắt chừng mực, cảm giác sắp đến giới hạn của cậu ta là bắt đầu tung hoa, "Quả nhiên là Matsuda, cậu đã giúp tớ một việc lớn! Đúng là trang nam nhi nói được làm được!"
Đối với những lời của Miyazaki Ren, Matsuda Jinpei đương nhiên biết cậu ta đang dỗ dành mình, nhưng thứ nhất là do bản thân đã đồng ý rồi, thứ hai là do người bạn này bình thường rất ít khi khen ngợi người khác, có mấy ai chịu nổi lời khen chân thành như vậy chứ, tất nhiên là phải hết sức phối hợp rồi.