Dựa Vào Tài Khoản Ảo Để Nổi Tiếng Khắp Diễn Đàn Conan Học

Chương 15.2: Ký ức màu máu & người hát khúc tử vong

Hagiwara Kenji nhìn xuống, có rêu và bùn đất, còn trên giày của Tomoro chỉ có bụi bặm. "Là đi dã ngoại, Tomoro là người giám hộ đi đón thì ít nhất cũng phải có bùn đất, nhưng trên giày của ông ta không có gì cả."

Mizuo Sosuke gật đầu, cho một ánh mắt khen ngợi, Hagiwara Kenji lập tức phấn khích.

"Không chỉ vậy, tôi nói cho các cậu biết, các cậu thực sự cần phải học lại môn biểu hiện vi mô cho đàng hoàng đấy." Mizuo Sosuke tiếp tục chỉ điểm: "Vừa rồi lúc ông ta nói chuyện với các cậu, tôi đã nhìn ra ngay, kiểu biểu cảm pha trộn giữa sợ hãi, sát ý và phấn khích đó, vậy mà không ai trong các cậu cảm thấy có gì đó không đúng."

Mấy người học viện cảnh sát xấu hổ cúi đầu, quyết định khi quay về sẽ học lại cho đàng hoàng.

"Tôi nhớ ra rồi, là ông! Lúc đó tôi trốn trong tủ quần áo chứ không phải sau tủ tường. Chính là ông đã gϊếŧ bố mẹ tôi!" Morofushi Hiromitsu im lặng nãy giờ đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng hét lớn.

"Haha, cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra rồi sao? Cậu bé nhà Morofushi. Theo bên cạnh cậu bao nhiêu năm nay quả nhiên không uổng công, chính là bố mẹ cậu đã giấu Yuri của tôi đi, tại sao! Tại sao! Tôi vất vả lắm mới tìm được Yuri, tại sao các người lại cướp con bé đi!"

Mấy người học viện cảnh sát liên tưởng đến vụ án mạng vợ chồng Nagano mà Morofushi Hiromitsu vẫn luôn âm thầm điều tra, trong lòng đã hiểu ra, không ngờ rằng kẻ buôn người bị bắt trên đường lại chính là hung thủ gây ra bi kịch cho gia đình Morofushi Hiromitsu năm đó, càng không ngờ rằng tên hung thủ này lại luôn ẩn náu bên cạnh Hiromitsu.

"Vô phương cứu chữa, ông ta bị điên rồi." Mizuo Sosuke lấy từ trong túi ra một cây kẹo mυ'ŧ, hương sữa ngọt ngào khiến anh ta vơi đi phần nào sự cáu kỉnh, "Cậu học viên cảnh sát tên Morofushi này, có tiện kể lại chuyện năm xưa không?"

Morofushi Hiromitsu vốn dĩ đã rất ngưỡng mộ Mizuo Sosuke vì 《Bình Minh》, giờ đây đối phương lại giúp mình bắt được kẻ gϊếŧ hại cha mẹ, đương nhiên là không từ chối, "15 năm trước tôi có một người bạn chơi cùng, tên là Yuuri. Hôm đó đi dã ngoại, cô ấy bị viêm ruột thừa cấp tính, bố tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện, nhưng sau đó cô ấy vẫn không qua khỏi."

Nói đến đây, Morofushi Hiromitsu nhớ đến cô bé hay cười kia, dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Một hôm, khi cả nhà đang ăn cơm thì bố tôi ra mở cửa, sau đó thì tôi nghe thấy tiếng la hét thảm thiết. Mẹ bảo tôi trốn vào tủ quần áo, tôi chỉ ngửi thấy mùi gì sét rất nặng, nhìn qua khe cửa chớp thì thấy một hình xăm hình chiếc ly. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là hình xăm tượng quan âm bị che khuất một phần. Anh trai tôi vì đi du lịch với trường nên thoát nạn, sau đó tôi vì bị kích động quá độ nên mất trí nhớ và không nói được, gần đây mới dần nhớ lại chuyện năm xưa."

"Không, viêm ruột thừa làm sao mà chết được, nhất định là các người đã giấu con gái tôi đi!"

Nhìn dáng vẻ điên cuồng của Tomoro, mọi người đều cảm thấy phức tạp, cho dù ông ta mất con gái rất đáng thương, nhưng Morofushi vô tội mất cả cha lẫn mẹ thì không đáng thương sao?

Nhưng nói lý lẽ với một người đã phát điên thì hoàn toàn vô ích, chỉ có thể để mặc ông ta la hét mà thôi.

"Um..." Mizuo Sosuke thò đầu ra từ phía sau Date Wataru, cẩn thận quan sát Tomoro, do dự một chút rồi vẫn bước tới ngồi xổm xuống hỏi: "Ngày con gái ông gặp chuyện đó, có phải hai bố con ông còn xảy ra chuyện gì không, ví dụ như cãi nhau?"

Tomoro trợn tròn mắt, "Cậu là ai, sao cậu lại biết?!"

"Tôi? Chỉ là một tiểu thuyết gia hạng ba thôi. Còn tại sao tôi biết ư, bởi vì trong mắt ông tràn đầy đau khổ và tội lỗi. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì khiến ông cảm thấy không thể tha thứ cho bản thân. Ông ảm thấy cái chết của con gái mình có một phần trách nhiệm của mình, không thể chấp nhận được nên ông cần một nơi để trút giận, vì vậy ông đã chọn trút giận lên bố mẹ của cậu Morofushi?"

Lời nói của Mizuo Sosuke khiến sắc mặt Tomoro thay đổi liên tục. Những người có mặt đều biết, Mizuo Sosuke lại đoán đúng rồi.

"Nói vậy mà còn tự xưng là tiểu thuyết gia hạng ba, đúng là khoe khoang quá đi." Câu chế giễu của Miyazaki Ren đã kịp thời phá vỡ bầu không khí nặng nề.

Matsuda Jinpei và những người khác cảm thấy phức tạp, Miyazaki vẫn không hiểu không khí như vậy mà. Tuy nhiên, có đôi khi, như vậy cũng tốt...

“Thực ra…” Morofushi Hiromitsu do dự một chút rồi mới lên tiếng, "Hôm đó đi chơi, Yuri có nói là đã cãi nhau với bố, ghét bố nhất, không muốn nói chuyện với bố nữa, nhưng giữa chừng lại hối hận, nói là đợi đi chơi về sẽ xin lỗi bố đàng hoàng."

Nghe Hiromitsu nói xong, Tomoro đột nhiên không kìm nén được nữa, liên tục đập đầu xuống đất, "Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ lập tức xuống xin lỗi bố mẹ của cậu."