Giáo quan Onizuka mấy ngày nay vừa hay phải đi công tác, chuyện bị phạt dọn dẹp nhà tắm đương nhiên bị mấy người họ quăng ra sau đầu. Còn việc khi nào mới nhớ ra thì phải xem giáo quan Onizuka khi nào mới về.
Chẳng hiểu sao, Miyazaki Ren có cảm giác Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji và những người khác mấy ngày nay đều rất bận rộn, tan học là không thấy bóng dáng đâu.
Miyazaki cũng muốn tìm mấy người họ nói chuyện nhưng lại không tìm được thời điểm thích hợp. Nhìn dáng vẻ vội vàng của bọn họ, cậu không khỏi cảm thấy bất đắc đĩ, không đến mức đó chứ, rõ ràng người nên ngại ngùng là cậu mới phải, sao bọn họ lại xấu hổ như vậy?
May là cuối tuần đến rất nhanh, Hagiwara Kenji tổ chức một buổi liên hoan gặp mặt hữu nghị với các bạn nữ lớp khác, Miyazaki quyết định nhân cơ hội này nói chuyện rõ ràng với bọn họ.
Kết quả là chưa kịp đến địa điểm gặp mặt thì Matsuda Jinpei đã chủ động tìm đến cửa.
"Miyazaki, cái này cho cậu." Matsuda Jinpei ngượng ngùng đưa cho cậu một chiếc phong bì dày cộp.
"Cái gì đây?" Miyazaki Ren tò mò mở phong bì ra, bên trong là một xấp tiền thật dày.
"Không phải cậu mua linh kiện cần rất nhiều tiền sao? Mấy ngày nay bọn tớ đều đi làm thêm, góp được một ít, cậu cầm lấy dùng trước đi, không đủ thì nói."
Miyazaki Ren nhất thời nghẹn lời. Chuyện thiếu tiền chỉ là cái cớ cậu dùng để che giấu việc vẽ tranh 18+, không ngờ mọi người lại thật sự gom góp tiền cho cậu. Cậu cảm thấy ngực mình như có gì đó nghẹn lại, dường như có thứ gì đó đang dâng lên.
Từ khi được sinh ra, Miyazaki đã biết mình là nhân vật chính trong một bộ truyện ít người đọc. Cậu không có tuổi thơ, bố mẹ thì chỉ xuất hiện qua điện thoại, người duy nhất thân thiết với cậu chỉ có hai người bạn cùng lớp, cho dù họ không có ý thức, chỉ hành động theo kịch bản đã định sẵn. Nhưng đối với cậu, đó đã là một sự ấm áp hiếm hoi.
Sau này, vì muốn cứu vãn thế giới nhỏ bé của mình, cậu đã đến thế giới này. Không ngờ rằng, chỉ một thời gian ngắn sau khi đến đây, do kế hoạch gặp sự cố, cậu đã gia nhập tổ chức. Tổ chức đó làm gì có tình người chứ? Từ khi có ý thức tới nay, hành động của Matsuda Jinpei và những người khác là lần đầu tiên cậu cảm nhận được thiện ý lớn như vậy.
Thấy Miyazaki Ren im lặng, Matsuda Jinpei cuống quýt nói: "Miyazaki, cậu đừng nghĩ nhiều, chỉ là bọn tớ cũng thường xuyên dùng trang bị của cậu thôi. Hơn nữa, sau này khi nào cậu có tiền rồi thì phải làm trang bị cho bọn tớ miễn phí đấy!"
"Cảm ơn mọi người." Miyazaki giơ chiếc phong bì trong tay lên, nở nụ cười rạng rỡ quen thuộc, "Mọi người đã giúp tớ rồi, vậy có thể giúp tớ thêm một việc nữa không?"
"Việc gì?"
"Làm người mẫu cho tớ."
Có lẽ lại nhớ đến bức tranh kia, mặt Matsuda Jinpei bỗng chốc đỏ bừng. Miyazaki Ren tưởng rằng cậu ta sẽ như mọi khi, hoặc là nổi nóng, hoặc là xấu hổ bắt cậu im miệng, sau đó cậu sẽ nhân cơ hội chuyển chủ đề. Không ngờ, Matsuda Jinpei lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Được thôi, nếu cậu thật sự cần giúp đỡ về mặt này."
Sự chân thành của Matsuda Jinpei khiến Miyazaki Ren một lần nữa nghẹn lời. Cậu không thể giả vờ được nữa, đành quay người đi giả vờ dọn dẹp đồ đạc, "Lát nữa không phải đi gặp gỡ sao? Tớ phải tranh thủ thu dọn đồ đạc, kẻo lát nữa lại đến muộn."
Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng thịt nướng. Ban đầu định tổ chức ở quán nhậu, nhưng sau khi nhận được kha khá phiếu giảm giá từ nhà Akashi, Hagiwara Kenji liền đổi địa điểm sang đây. So với việc chỉ ăn uống đơn thuần, mục đích chính vẫn là gặp gỡ, nhà hàng thịt nướng với bầu không khí náo nhiệt, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rõ ràng là thích hợp hơn.
Nhà hàng thịt nướng Mito do gia tộc Mito, gia tộc đứng đầu ngành thịt bò Nhật Bản mở ra. Ở đây có thể thưởng thức những món thịt bò ngon nhất Nhật Bản. Việc kinh doanh của nhà hàng rất phát đạt, khác với những nhà hàng sang trọng thông thường, thiết kế của nhà hàng này toát lên vẻ ấm cúng, giữa nhà hàng còn có đầu bếp trực tiếp chế biến món ăn.