Dựa Vào Tài Khoản Ảo Để Nổi Tiếng Khắp Diễn Đàn Conan Học

Chương 11.2: Tài phiệt & vụ bẽ mặt nhất lịch sử

"Vâng ạ, em cảm ơn các anh nhiều." Akashi Seijurou là một cậu bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nghe mẹ nói vậy liền vội vàng phụ họa theo.

Sau vài câu chào hỏi xã giao, nhóm học viên cảnh sát khéo léo cáo lui.

Mở chiếc hộp ra, bên trong đúng là đủ loại phiếu giảm giá linh tinh

"Như vậy là quỹ liên hoan của chúng ta có thể tiết kiệm được một khoản kha khá rồi." Hagiwara Kenji cười nói.

"Cậu chỉ nghĩ đến chuyện liên hoan thôi! Mà này, Akashi này có phải Akashi mà chúng ta biết không?" Matsuda Jinpei tò mò.

Ở Nhật Bản, ba cái tên Akashi, Suzuki và Atobe ai ai cũng biết, được mệnh danh là "tam đại gia tộc." Người Nhật từ khi sinh ra đã gắn liền với họ. Nhà Suzuki kinh doanh bất động sản, nhà Atobe làm tài chính, còn Akashi là gia tộc quý tộc lâu đời, lại phất lên từ chiến tranh, ngành nghề nào cũng nhúng tay vào.

Furuya Rei phóng to bức ảnh trên điện thoại cho mọi người xem: "Đoán đúng rồi đấy. Chính là Akashi đó."

Trên màn hình là ảnh của Akashi Masaomi, bên cạnh là hàng loạt thông tin giới thiệu, trong đó nổi bật nhất là chức danh "Chủ tịch tập đoàn Akashi."

Date Wataru xem xong, không khỏi cảm khái: "Quả là Akashi, trách không được có thể điều động cả trực thăng và xe bọc thép."

Morofushi Hiromitsu cũng góp lời: "Đúng vậy, chưa đến hai mươi phút đã có mặt. Nhưng mà tớ thấy phu nhân Akashi khá bình dị gần gũi."

Trải qua màn rượt đuổi xe đầy kịch tính, lại tóm được bọn bắt cóc, được gặp nhân vật chỉ xuất hiện trên tivi, còn nhận được lời cảm ơn chân thành, nhóm học viên cảnh sát phấn khởi trò chuyện rôm rả.

Chỉ có Miyazaki Ren là im lặng khác thường.

"Cậu sao vậy Miyazaki? Vẫn chưa hết say à?" Matsuda Jinpei lo lắng hỏi.

"Tớ không sao, đỡ hơn nhiều rồi." Miyazaki Ren lắc đầu. "Nói đến chuyện bình dị gần gũi, chẳng lẽ mọi người không nhận ra sao? Ngay cả phu nhân Akashi dịu dàng và cậu bé Seijurou ngoan ngoãn kia cũng chưa từng hỏi tên chúng ta đấy thôi. Quả nhiên là giới tài phiệt."

Nghe vậy, mọi người như bừng tỉnh khỏi hình ảnh thân thiện mà gia đình Akashi dựng lên. Không khí thoáng có chút chùng xuống.

Hagiwara Kenji vội vàng lên tiếng xua đi bầu không khí nặng nề: "Giới tài phiệt họ vậy là bình thường mà. Hơn nữa, chúng ta là cảnh sát, cứu người là lẽ đương nhiên, đâu mong chờ họ phải nhớ tên mình."

Không khí vui vẻ trở lại. Đúng vậy, là cảnh sát, cứu người, bảo vệ đất nước là lẽ sống, đâu cần điều gì khác.

Tấm lòng son của năm người bạn phần nào cảm nhiễm, xua tan đi sự u ám nảy lên từ chút chuyện cũ năm xưa trong lòng Miyazaki Ren, nhưng chuyện nên nói thì vẫn phải nói: "Hôm nay đúng là một ngày đáng nhớ. Nhưng mà... chuyện chiếc xe, chúng ta phải ăn nói sao với giáo quan Onizuka đây?"

Mọi người: "..."

Matsuda Jinpei đấm Miyazaki Ren một cái rõ đau: "Im ngay! Lúc này đừng có nhắc đến lão già Oni đó!"

"Ting tong—" Chuông điện thoại vang lên, thật xui xẻo làm sao, là giáo quan Onizuka gọi.

Miyazaki Ren xòe tay: "Thấy chưa, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi."

Nhìn chiếc Mazda te tua, tất cả chìm vào im lặng.

...

Sau màn nhảy khỏi xe và chiến đấu với bọn bắt cóc, ai nấy đều lấm lem, bẩn thỉu. Cả nhóm hẹn nhau tắm rửa sạch sẽ rồi cùng đi sửa xe.

Lúc Matsuda Jinpei và nhóm bạn đến, Miyazaki Ren vẫn đang tắm. Về phòng, cậu lên mạng lướt web một lát rồi mới đi tắm nên giờ vẫn còn trong nhà tắm.

Kí túc xá trường cảnh sát là phòng đơn, nhưng không phải phòng nào cũng có nhà tắm riêng. Phòng có nhà tắm giá gấp đôi phòng thường, diện tích lại nhỏ hơn, mà trường thì hay cắt nước nóng, thế nên mọi người thường chọn phòng thường rồi ra nhà tắm công cộng.