"Roạt roạt roạt—" Một cơn gió mạnh ập đến. Ngước nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào một chiếc trực thăng đã xuất hiện, lượn vòng trên bầu trời.
Ngay sau đó là đoàn xe bọc thép cùng hàng loạt cảnh sát trang bị vũ khí hạng nặng, tay lăm lăm súng ống.
"Giơ tay lên! Đứng im! Thả đứa bé ra!"
"Hả?!" Matsuda Jinpei và nhóm bạn sững sờ. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Miyazaki Ren có kinh nghiệm xã hội nhất nhóm, bất chấp cơn say xe đang hành hạ, đẩy nhẹ cậu nhóc tóc đỏ về phía trước ra hiệu chạy đi, còn mình thì giơ cao hai tay hét lớn: "Hiểu lầm! Hiểu lầm rồi! Chúng tôi là học viên trường cảnh sát!"
"Seijurou!" Vị phu nhân lúc nãy vừa nhìn thấy con trai thất lạc trở về, òa khóc nức nở, chẳng còn tâm trí đâu mà giải thích.
"Mẹ, đừng sợ! Con không sao." Cậu nhóc tóc đỏ mặt đỏ bừng. Lâu lắm rồi cậu bé chưa được mẹ ôm như vậy, có chút ngại ngùng nhưng vẫn không quên giải thích cho nhóm người đang giơ tay đầu hàng: "Ba ơi, mấy anh này là học viên trường cảnh sát, họ cứu con chứ không phải bắt cóc đâu."
Người đàn ông được cậu bé gọi là ba độ chừng hơn ba mươi, mái tóc đỏ rực chẳng nổi bật bằng khí chất toát ra từ con người ông. Vừa nhìn đã biết là kẻ đứng trên vạn người.
"Gớm thật! Đứa nhóc này là cậu ấm nhà nào đây?" Matsuda Jinpei buột miệng.
Liếc nhìn đồng hồ, Miyazaki Ren nói: "Mới có hai mươi phút, trực thăng, xe bọc thép, cảnh sát súng ống đầy mình… Tớ lần đầu tiên thấy cảnh sát hành động nhanh như vậy đấy"
"Vẫn là chúng ta tầm nhìn hạn hẹp..." Hagiwara Kenji cảm thán.
Cả nhóm đều xuất thân bình dân, lần đầu chứng kiến cảnh tượng này không khỏi choáng ngợp trước phong cách của giới siêu giàu.
Nghe lời giải thích của cậu bé tóc đỏ, cảnh sát hạ súng, lao đến trói đám bắt cóc lại.
Ba mẹ cậu bé dắt con trai tiến lại gần, người đàn ông lên tiếng: "Tôi là Akashi Masaomi, xin được cảm ơn các cậu đã cứu con trai tôi. Một chút quà mọn, mong các cậu nhận cho."
Vừa dứt lời, người đàn ông trung niên mặc vest đứng cạnh lập tức chìa ra một tờ giấy mỏng.
Sáu học viên cảnh sát: "...." Mắt chữ O mồm chữ A jpg.
Lần đầu tiên trong đời, lũ trẻ nhà nghèo được diện kiến vật phẩm trong truyền thuyết chỉ xuất hiện trên phim ảnh - TẤM SÉC.
"À... Không... Không cần đâu ạ. Chúng tôi là cảnh sát tương lai, bảo vệ người dân là trách nhiệm của chúng tôi." Date Wataru vốn điềm tĩnh cũng phải kinh ngạc trước cách hành xử của giới nhà giàu, nói năng thậm chí còn có phần ấp úng.
Akashi Masaomi còn định nói gì đó thì bị vị phu nhân bên cạnh ngăn lại.
"Anata." Bà nhẹ nhàng gọi, nhíu mày, nét mặt lộ rõ vẻ không đồng tình với hành động của chồng. "Cảm ơn các em, tôi là Akashi Shiori, đây là con trai tôi Seijurou. Thật lòng cảm ơn các em rất nhiều." Nói rồi bà cúi gập người chín mươi độ.
Được một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng như Yamato Nadeshiko đích thân cảm ơn, mấy chàng trai trẻ mặt đỏ bừng, vội vàng xua tay, cúi đầu lia lịa, miệng lắp bắp những câu khách sáo như "Không dám", "Đó là việc chúng tôi nên làm", "Không có gì"...
Ngoại trừ Miyazaki Ren, do chưa hoàn hồn sau cơn say xe, cậu chỉ biết đứng ngây ra như người ngoài cuộc. Hơn nữa, xuất thân từ tầng lớp vô sản, cậu vốn chẳng có thiện cảm gì với giới tư bản.
"Ara ara, toàn những cậu cảnh sát dễ thương." Vẻ bối rối của nhóm học viên khiến Akashi Shiori phì cười. Bà ra hiệu cho người phụ nữ trung niên bên cạnh đưa ra một chiếc hộp gỗ. "Trong này là một ít phiếu giảm giá và phiếu quà tặng, nếu được mong các em nhận cho. Đây là tấm lòng của Seijuurou."