Bọn bắt cóc trong xe hoảng loạn, "Chuyện gì thế này?".
Tuy nhiên, nhìn trái nhìn phải cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, bọn chúng chỉ đành hạ cửa kính xe xuống đe dọa, "Nếu mấy người bọn mày còn giở trò gì nữa thì cẩn thận đứa bé này—" Khụ khụ khụ."
Lời đe dọa của tên bắt cóc còn chưa dứt, một vật hình bầu dục nhỏ bằng bàn tay đã ném vào trong xe. Bọn bắt cóc trong xe lập tức chảy nước mắt giàn giụa, ho không ngừng.
Là lựu đạn hơi cay!
Chính là lúc này!
Furuya Rei và Matsuda Jinpei chớp lấy thời cơ, từ cửa sổ nhảy vào trong xe, trong nháy mắt đã khống chế được đám bắt cóc cầm súng.
Tên tài xế vẫn còn muốn chống cự, quay đầu chĩa súng bắn Furuya Rei một phát. May mà Miyazaki Ren nhanh trí đã kêu hai người mặc áo chống đạn trước khi ra ngoài. Nhờ chiếc áo chống đạn "super" của Miyazaki, tuy bị đạn bắn trúng nhưng Furuya Rei không bị thương nặng.
Lúc này, chân và một tay của Furuya Rei đang khống chế những tên bắt cóc khác. Dù chỉ còn lại một tay nhưng Furuya vẫn dễ dàng đoạt lấy súng từ tay tên tài xế, thậm chí còn chĩa súng vào hắn ta, đe dọa, "Đỗ xe cho chúng tôi xuống, các người có thể lái xe rời đi."
Thấy tình thế bất lợi, trong tay đối phương lại có súng, tên tài xế đành phải gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên, tai nạn bất ngờ xảy ra. Không biết có phải do lúc nãy Maátuda Jinpei và Furuya Rei nhảy xe làm hỏng bộ phận nào đó của xe hay không, mà chiếc xe tải bỗng nhiên mất phanh. Tồi tệ hơn, do con đường đang thi công sửa chữa nên phía trước là đường cụt!
"Zero, Jinpei, phía trước là đường cụt! Mau đưa bọn chúng nhảy về đây!" Hagiwara hét lớn về phía hai người, đồng thời mở cửa sổ trời.
Matsuda Jinpei ôm đứa trẻ tóc đỏ, dùng súng bắn tơ móc vào cửa sổ trời của chiếc Mazda, nhảy về.
"Cứu tôi! Tôi không muốn chết!" Thấy phía trước là đường cụt, xe tải lại mất phanh, bản năng sinh tồn trỗi dậy, tên tài xế bám chặt lấy Furuya Rei.
Mấy tên bắt cóc khác trong xe không cam lòng. Nếu Furuya Rei chỉ đưa mỗi tên tài xế chạy trốn, vậy chẳng phải bọn chúng sẽ chết chắc sao?
Furuya Rei cũng bất đắc dĩ. Dù rất ghét đám bắt cóc này nhưng cậu không thể khoanh tay đứng nhìn bọn chúng bỏ mạng. Tuy nhiên, tình hình hiện tại rất cấp bách, nhất thời cậu cũng không biết phải làm sao.
Miyazaki Ren bị say xe suốt quãng đường, lúc này đã lấy lại tinh thần, "Zero, cậu đưa một người nhảy sang đây trước, những người còn lại buộc một đầu dây thừng siêu bền vào người, đầu kia móc vào súng bắn tơ, gắn lên xe Mazda!"
Nói xong, cậu định ném dây thừng và súng bắn tơ cho Furuya Rei, nhưng do vẫn còn bị say xe nên đã ném hụt mấy lần.
Matsuda Jinpei đứng bên cạnh không nhịn được nữa, giật lấy dây thừng, ném về phía Furuya Rei. Lần này thì trúng phóc.
Nhận được dụng cụ, Furuya Rei định làm theo kế hoạch của Miyazaki Ren, ai ngờ tên tài xế đã nhe nhòm từ trước, giật lấy súng bắn tơ, ôm lấy một nữ đồng bọn, học theo động tác của Matsuda Jinpei lúc nãy, nhảy phốc lên xe Mazda.
Hai tên bắt cóc còn lại và Furuya Rei tức đến nghẹn họng, nhưng hiện tại không phải lúc tính toán. Bọn họ đành phải buộc dây thừng vào mình và hai tên bắt cóc khác, dùng súng bắn tơ còn lại móc vào xe Mazda.
"Nắm chắc vào!"
Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hagiwara Kenji dồn hết sức lực đạp ga. Chiếc Mazda như chú chim nhỏ màu trắng, bay vυ't qua đoạn đường cụt, đáp xuống an toàn ở đầu bên kia đường.
Sau khi hạ cánh an toàn, Matsuda Jinpei tức giận đấm cho tên tài xế hai cú, sau đó mới dùng dây thừng trói hắn ta và nữ đồng bọn lại.
"Jinpei, mau tới giúp một tay!" Hagiwara Kenji ho.
Dụng cụ của Miyazaki Ren rất đáng tin cậy, máy bắn và dây chắc chắn chịu được sức nặng của ba người lớn mà không hề hấn gì, nhưng lúc này ba người vẫn đang bị treo lơ lửng bên mép vực, cần được giải cứu gấp.
Matsuda Jinpei chạy tới cùng Hagiwara Kenji và Miyazaki Ren ra sức kéo dây, ngay cả cậu bé tóc đỏ bị bắt cóc cũng chạy tới giúp đỡ.
Một lát sau, Amuro Tooru và hai tên cướp còn lại cuối cùng cũng được kéo lên.
Vừa thoát chết trong gang tấc, Amuro Tooru giơ ngón tay cái với mọi người, những người khác, bao gồm cả cậu bé tóc đỏ, cũng nở nụ cười vui vẻ, giơ ngón tay cái lên đáp lại.
Chỉ có Miyazaki Ren, sau khi đã thả lỏng được tinh thần, nhìn chiếc Mazda te tua, "Ọe...".